Thế Hôn
Chương 237 : Chê cười
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Chỉ một câu này, đã thành công khiến Lâm Ngọc Trân
cùng Lục Vân tâm nhảy nhót, mẫu tử hai người dù tức giận cũng không dám nhìn
Lục lão ông, chỉ sợ hắn tiếp theo sẽ nói gì đó khiến hai người bộc phát.
May mắn Lục lão ông chỉ nói là: “Ta chỉ có một tôn nữ
như con, cũng là đích tôn nữ, là hòn ngọc quý trên tay, ta vẫn mong con có thể
yên vui cả đời, mọi chuyện thuận ý. Nhưng thiên chức của nữ tử là phụng dưỡng
công công bà bà, giúp phu quân dạy con, để ý gia vụ, bắt đầu từ ngày mai, con
sẽ giúp đỡ hai vị tẩu tử, học quản gia, tương lai gả đi cũng sẽ thành thạo
hơn.”
Nếu Lục Vân có thể đi theo quản gia, không khỏi lại
càng có thêm hiền danh, Lâm Ngọc Trân vui mừng chi cực, lại còn giả ý chối từ:
“Công công, như vậy không tốt lắm?”
Lục lão ông thản nhiên nói: “Ta nói tốt là được rồi.”
Lại ôn hòa phân phó Lục Vân: “Tương lai con gả ra ngoài, ca ca và tẩu tử của
con là xương sống của con, chính là chỗ dựa của con, nên tôn kính các tẩu tử,
học tập sở trường của các nàng.”
Lục Vân cẩn thận đáp ứng, biết đây là muốn nhắc nhở
nàng, trừ bỏ tôn kính Lâm Cẩn Dung ra, còn không được bất kính với Lã thị.
Lục lão ông lúc này mới nhìn về phía Lâm Cẩn Dung:
“Nhị thẩm nương của các con sẽ đến ở nhà cũ mấy ngày. Từ nay về sau, thê tử của
Nhị lang sẽ vất vả nhiều hơn. Người trẻ tuổi không sợ chịu khổ, khố phòng bên
kia con làm rất tốt, việc mua sắm con cũng nên nhanh bắt tay vào làm, thời điểm
cần hỗ trợ, thì bảo A Vân giúp một tay. Không biết, thì tới hỏi tổ mẫu của
con.” Một câu này đã phân rõ thứ bậc chính và phụ, Lâm Cẩn Dung là chính, Lục
Vân cùng mấy người Lã thị chỉ là phụ.
Lâm Ngọc Trân càng thêm vui vẻ, này xem như địa vị của
đích tôn đã được xác định. Lục lão ông đem mọi việc đều an bài thỏa đáng, cuối
cùng có chút thả lỏng, chạm phải ánh mắt của Lục lão phu nhân, đều là mệt mỏi.
Gia yến hôm nay, im lặng mà nặng nề, Tống thị cùng Lã
thị giống như bị đánh mất hết sức lực, cũng không có nửa điểm tức giận. Lục
Kiến Trung thì còn đỡ, thế nhưng còn phải cố lên tinh thần nở nụ cười khô cằn,
Lục Tam lão gia là người hiền lành, cuối cùng cũng đi theo, được thưa thớt vài
tiếng cười hợp với tình hình.
Lâm Ngọc Trân ở bình phong phía sau nghe thấy, nở nụ
cười một tiếng, cố ý cùng Tống thị nói chuyện: “Nhị đệ muội, Nhị thúc thực biết
nói đùa. Ngay cả ta nghe xong đều buồn cười.”
Tống thị cúi mắt loan loan khóe môi: “Có thể khiến Đại
tẩu nở nụ cười, có thể thấy hắn thật sự biết nói đùa.”
thiên vị hắn.”
Lục Giam nhìn nhìn nàng, cúi đầu đáp hưởng ứng, cầm
tay nàng thật chặt, một đêm này, hắn so với ngày xưa càng thêm nhiệt tình.
Sáng hôm sau, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam dậy thật sớm,
chuẩn bị tiễn ba huynh đệ xuất môn. Vừa mới rửa mặt xong, Anh Đào liền tiến vào
nói: “Đêm hôm qua Ngũ gia cùng Nhị phu nhân náo loạn một hồi, bị Nhị lão gia
tát một bạt tai, nghe nói Nhị phu nhân bị chọc tức đến ngã bệnh, nửa đêm thỉnh
đại phu.”
Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam liếc nhìn nhau, đều biết
Lục Luân vì cái gì mà nháo loạn, lại vì cái gì mà bị đánh, nhưng biết thì chỉ
là biết, ngay cả thay Lục Giam giải quyết cũng không thể. Quả nhiên Tống thị
lấy cớ trên người không thoải mái không ra mặt, tiễn đưa chỉ có Lục Kiến Trung
cùng Lục Thiệu, Đồ thị khóc chết đi sống lại, giống như sinh ly tử biệt vậy,
Lục Tam lão gia khuyên cũng không được.
Lục Luân trong mắt tràn đầy tơ máu, vẻ mặt lệ khí, tính tình tất nhiên cũng
không tốt, thấy Đồ thị khóc lóc như thế, liền hơi trào phúng cười với Lục
Thiện: “Nam tử hán, đệ đã quên đêm qua tổ phụ nói gì với đệ rồi sao?”
Lục Thiện ửng đỏ mặt, mất hứng nói: “Ta đi ra ngoài
học kiến thức, học bản lĩnh, tương lai không chừng còn có thể khảo thí công
danh về nhà làm rạng rỡ tổ tông, nương hẳn nên cao hứng mới phải, không biết
nương khóc vì cái gì? Không biết rằng thế này rất xui xẻo sao?”
Đồ thị không khỏi sửng sốt, chỉ trong chớp mắt, Lục
Thiện đã bước lên xe ngựa, ngồi lui ở trong xe, không hề dây dưa ủy mị. Lục Vân
thì khuyên nhủ: “Tam thẩm nương, đừng khóc, đây là việc vui. Thái Minh phủ cách
nơi này cũng không tính là xa, khi nào người nhớ Lục đệ, đều có thể tới thăm
hắn, rất dễ dàng.”
Lúc này Đồ thị mới ngừng khóc lôi kéo Lục Vân không
ngớt khen nàng săn sóc chu đáo. Lâm Cẩn Dung lười xem vẻ ngoài đã già cỗi này
của Đồ thị nhưng lại luôn không biết mệt diễn tấu tiết mục, thấy Lục Giam rời
đi cũng đi theo làm việc.
Từ đó ngày, Tống thị cáo ốm, Lã thị như cũ vẫn quản
phòng bếp, việc mua sắm, nhân sự đều chuyển giao tới tay Lâm Cẩn Dung, lại được
Lục Vân hiệp trợ, thuận thuận lợi lợi qua tiết Đoan Ngọ. Năm ngày sau, Lục lão
ông tự mình đuổi đi một đám hạ nhân, mua về một đám nha hoàn ma ma mới khác,
sau nửa tháng, Lâm Ngũ gả đi, Tống thị ở tiệc cưới vội vàng lộ diện một chút,
trên đường cáo ốm ra khỏi phòng lễ, ngày thứ hai được Lục Thiệu đưa về nhà cũ
tĩnh dưỡng.