Thế Hôn

Chương 238 : Họ hàng xa

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Trải qua một chuyện này, Lục phủ rốt cục an tĩnh lại.

Lâm Cẩn Dung tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để phát triển căn cơ của mình,

nàng vững chắc cẩn thận đi từng bước về phía trước, không kiêu ngạo không nóng

nảy, để ý gia sự càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, mặc dù ngẫu nhiên sẽ cùng

Đồ thị, Lâm Ngọc Trân bùng nổ chút xung đột nhỏ, nhưng đại để sự tình đều dựa

theo kế hoạch nàng đã dự tính, không có nửa điểm sai lầm, cuộc sống của nàng

bận rộn mà phong phú, tâm tình bình tĩnh vô ba.



Trà tứ thuận lợi khai trương, là nơi phong nhã có chút

danh tiếng ở thành Bình châu, đám người do Ngô Tương cầm đầu gồm một đám sĩ tử

yêu thích mấy thứ này tới ngâm thơ đối nghịch, có hào khách từ Giang Nam tới

đây bàn việc buôn bán cũng thích tới nơi đây tiêu khiển; đất bị nhiễm mặn trồng

cao lương được mùa thu hoạch, tá điền rất vừa lòng; Lâm Thế Toàn càng làm càng

trở nên thành thục, cùng Lâm Cẩn Dung thương lượng, chỉ chờ Ngô Tương hỗ trợ

làm cho hộ tịch xong, sẽ mở chi nhánh hương liệu ở bên kia.



Đào Phượng Đường ở Giang Nam đã an trí một tòa nhà vô

cùng xinh đẹp, Lâm Cẩn Dung nhận được tin từ Lâm Cẩn Âm, thử khuyến khích nàng

khuyên Đào Phượng Đường lại trí nghiệp nhiều một chút, lại tỏ vẻ Giang Nam thật

sự là nơi đáng giá, cho dù không nỡ chuyển nhà qua đó, nhưng tới ở vài năm cũng

là một việc thú vị nên nếm thử. Lâm Cẩn Âm có chút động tâm, nhưng cũng chưa

vội đưa ra chủ ý, Lâm Cẩn Dung cũng không gấp, mỗi tháng đều gửi một phong thư

thỉnh an tới Đào Thuấn Khâm hiện giờ đang tịch mịch, lơ đãng sẽ nhắc tới một

chút phong tình của Giang Nam mà thôi.



Bận rộn khiến ngày luôn trôi qua rất nhanh, đảo mắt hạ

đi đông đến, lại đã qua nửa năm.



Gần đông chí, chỉ qua vài ngày bầu trời rốt cục trở

nên trong xanh, Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Thế Toàn kiểm tra xong sổ sách, về nhà

lại cùng các quản sự giao tế một hồi, mệt mỏi không chịu nổi, liền đem việc còn

lại giao cho Lệ Chi cùng Phương Trúc đi làm, đang định nằm trên tháp phơi nắng

nghỉ ngơi trong chốc lát, Quế Viên tiến vào nói: “Thiếu phu nhân, Đại phu nhân

thỉnh người đi qua.”



Lâm Cẩn Dung không khỏi ngồi ngay dậy: “Có biết là

chuyện gì không?”



“Không biết.” Quế Viên thật cẩn thận nói: “Nhưng vừa

rồi nghe nói Đại thiếu phu nhân lại hoài thai.” Vừa nói, vừa lặng lẽ xem xét

Lâm Cẩn Dung, thầm nghĩ, thiếu phu nhân vào cửa đã hơn nửa năm, mà vẫn chưa

thấy có động tĩnh gì, tuy rằng ở mặt ngoài nửa điểm không biểu lộ, nhưng nghĩ

đến chắc là cũng sốt ruột chăng? Khẳng định càng không thích nghe thấy loại tin
thể thử khi tuyệt vọng: “Con đi thử xem là được. Ta sớm biết vậy sẽ không nói

với nàng. Tốt rồi, ngay cả lễ thành thân của Thất muội cũng không chịu đi.”

Người không đi, sao có thể xem tướng đây? Nếu không đi, về sau việc hôn nhân

tương đối khá này biết đi đâu mà tìm? Cứ năm này qua năm khác, chẳng lẽ thật sự

muốn ở nhà mẹ đẻ cả đời, khiến người ta chê cười cả đời bất thành sao? Hoặc là,

nghe theo an bài của Lục Kiến Tân hay Lục lão ông sao? Khi đó căn bản không

phải do mẫu tử các nàng chọn lựa, nam nhân nhìn nhận vấn đề không giống với nữ

nhân, ai biết sẽ chọn ra người nào đây? Không chừng còn không bằng đối tượng

hiện giờ.



Lâm Cẩn Dung đành phải đứng lên: “Ta đây đi trước thử

xem.”



“Không vội, nàng vừa bực bội với ta, con đi lúc này

tất nhiên nàng sẽ không chịu gặp con, con nói cũng không nghe vào tai, chờ đến

buổi tối tâm tình nàng đỡ hơn thì đi khuyên nàng.” Lâm Ngọc Trân nhẹ nhàng nhấp

một ngụm trà, ý bảo Lâm Cẩn Dung ngồi xuống: “Nghe nói Đại tẩu con lại có bầu.

Lão thái gia tính mùa thua sang năm giúp Lục Kinh đón dâu.”



Lâm Cẩn Dung liền cúi đầu, thưởng thức ngọc bội phi

sắc bên hông, không nói được một lời.



Lâm Ngọc Trân nhíu mày nói: “Rốt cuộc con có chuyện gì

vậy? Hắn cũng không phải không chịu thường xuyên về nhà, ta thấy hắn đối đãi

với con cũng khá tốt, các con là phu thê còn trẻ…” Nói tới đây, nàng cũng không

nói thêm nữa, ngược lại bảo: “Lúc trước mẫu thân con bị bệnh có nhờ Thủy lão

tiên sinh kia chữa trị rất tốt đúng không? Ta thấy con lần này trở về, vẫn nên

nói với mẫu thân con, thỉnh hắn tới khám xem thế nào đi! Bằng không lại qua thêm

thời gian nữa, đợi đến khi để thê tử Lục Kinh vào cửa rồi, ta xem con phải làm

sao bây giờ!”



Lâm Cẩn Dung thấp giọng đáp: “Vâng.”



Lâm Ngọc Trân thấy nàng bộ dạng phục tùng rũ mắt, nghĩ

rằng thật sự hiếm khi có thời điểm nàng nhu thuận như vậy, liền nói tiếp: “Ta

thấy phu thê lão Đại chính là cố ý chọn lúc này để nói! Ta nghe nói Nhị thẩm

nương con đang ở thôn trang, ngày ngày ăn chay niệm phật, quảng kết thiện

duyên, thể hiện thanh danh. Cái này, có người ở trước mặt tổ mẫu con nhắc tới

nàng.” Tới gần đông chí, muốn tế tổ, đầu đông, cuối đông, trong nhà đúng là

thời điểm bận rộn nhất, vừa vặn Lã thị cần phải dưỡng thai, đây không phải là

cơ hội để Tống thị trở về sao?