Thế Hôn

Chương 239 : Đầu bạc

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Nói thật ra, lúc trước Lục lão ông bắt Tống thị trở về

nhà cũ, đa số thủ hạ quản gia cũng được điều chỉnh, hơn phân nửa gia sự giao

cho nàng và Lục Vân xử lý, ép Lã thị không ngóc đầu lên được, khiển trách như

vậy đã là nằm ngoài dự liệu của Lâm Cẩn Dung. Nhưng nàng cũng hiểu được, chuyện

trên đời này, từ trước đến nay đều không có gì tuyệt đối, Tống thị không có khả

năng vĩnh viễn ở mãi đó, sẽ có một ngày trở về. Mà Lã thị có thai, xem như lại

lập công, Nhị phòng mượn cơ hội này mưu tính để Tống thị trở về đúng là thời cơ

tốt.



Lâm Cẩn Dung xem bộ dáng Lâm Ngọc Trân nóng lòng muốn

thử, liền thấp giọng nói: “Còn phải xem ý tứ của tổ phụ. Cô cô đừng nên quá

nhiệt tình, nhìn kỹ rồi hẵng bàn tiếp.”



Lâm Ngọc Trân nhíu mày nói: “Mới đi nửa năm mà, không

đủ! Dù thế nào cũng phải bắt nàng ta ở đó thêm một thời gian rồi mới được trở

về.”



Lâm Cẩn Dung hiểu tính tình nàng, không khuyên nhủ

nữa, chỉ trầm mặc, tới gần lò sưởi, hỏi: “Vậy cô cô tính thế nào?”



Lâm Ngọc Trân nói: “Con đi tìm tổ phụ, nói con sợ

hãi.”



Lâm Cẩn Dung rũ mắt xuống: “Nếu tổ phụ hỏi ta sợ cái

gì thì sao?”



Lâm Ngọc Trân nhỏ giọng nói: “Con đừng nói gì cả, cứ

nói con sợ hãi là được rồi. Hắn tất nhiên sẽ rõ ràng.”



Lâm Cẩn Dung nói: “Tổ phụ sẽ không thích chúng ta

nhúng tay vào chuyện này. Chỉ sợ sẽ có tác dụng ngược, có khi bọn họ còn đang

chờ chúng ta đi nói những lời này đây.”



Lâm Ngọc Trân lập tức nhướn lông mày, uy hiếp nhìn Lâm

Cẩn Dung, thấy Lâm Cẩn Dung bất động không nói, thậm chí cũng không thèm liếc

mắt nhìn nàng một cái, biết Lâm Cẩn Dung đã hạ quyết tâm, sống chết cũng không

đi làm chuyện này, vì thế cười giận: “Đây chính là vì tốt cho con, ta đều thay

con đưa ra chủ ý, con cũng không chịu đi. Tùy con, dù sao người ta trở về người

đầu tiên sẽ đối phó cũng không phải là ta.”



Lâm Cẩn Dung lười tranh cãi với nàng, cũng biết nàng

chỉ là miệng hổ tim thỏ, trừ bỏ miệng lưỡi lưu loát ra thì bản thân không có

biện pháp nào, vì vậy chỉ cúi đầu không nói lời nào.



Lâm Ngọc Trân không thể yên tâm, càng thêm lo lắng,

nhịn không được nói: “Đi đi, chẳng có việc nào là bớt lo, đều khiến ta bất an.”


sát vào người hắn. Cánh môi của nàng mang theo hương hoa hồng, lại giống như vị

nước suối trong veo, hô hấp nàng nhẹ nhàng phảng phất như lông chim cọ qua cọ

lại, khiến hắn tâm phiền ý loạn, hắn buông lỏng cánh môi sưng đỏ của nàng ra, lại

nhẹ nhàng cắn lên gáy nàng một cái. Nhận thấy nàng run rẩy một chút, hắn lập

tức hận không thể đem nàng hòa tan vào cơ thể.



Thật lâu sau, hắn mới buông lỏng tay, ở bên tai nàng

thấp giọng thì thầm: “A Dung, ta nhớ nàng.” Hắn lần này đi hơn nửa tháng, trở

về người đầu tiên hắn muốn gặp nhất chính là nàng. Hắn thập phần rõ ràng bản

thân đã có biến hóa, không còn giống với thời kỳ tân hôn nữa, hắn muốn hắn cùng

nàng thật sự có thể bạch đầu giai lão.



Mùa đông trời tối sớm, lúc này trong phòng đã chìm vào

màu sắc ảm đạm, Lục Giam không thấy rõ thần sắc của Lâm Cẩn Dung, chỉ thấy nàng

buông mắt, nghe thấy tiếng hô hấp của nàng nhẹ nhàng nhợt nhạt, tay nàng còn

đang nắm chặt đai lưng của hắn. Hắn cũng không sốt ruột, vẫn nhìn nàng, chờ

nàng trả lời.



Lâm Cẩn Dung không nói gì, hồi lâu, lúc sự kiên nhẫn

của hắn cơ hồ sắp biến mất, thời điểm cõi lòng không còn tràn đầy niềm vui

sướng, hắn mới nghe thấy thanh âm mơ hồ của nàng thốt ra vài từ: “Ta… cũng

vậy.”



“A Dung… Ta thực vui vẻ.” Lục Giam chôn đầu vào sau

gáy nàng vẫn không nhúc nhích, Lâm Cẩn Dung ôn hòa nhẹ nhàng đẩy hắn: “Tối rồi,

chàng đi không muộn, đừng uống nhiều rượu.”



“Ta sẽ để ý.” Lục Giam buông tay, cảm thấy mỹ mãn ở

trên mặt nàng hôn một cái: “Ta đi đây.”



Lâm Cẩn Dung nhợt nhạt cười, sai người tiến vào thắp

đèn, phủ thêm một lớp áo choàng cho hắn, đưa hắn tới trước cửa viện, mắt thấy

bóng dáng của hắn đã khuất xa, mới trở vào trong phòng, ngồi ở dưới đèn trầm

tư.



Lệ Chi tiến vào, lặng lẽ đánh giá thần sắc của nàng,

nhỏ giọng hỏi: “Thiếu phu nhân, người hẳn phải cao hứng mới đúng, cớ gì lại như

vậy? Ưu phiền sao?”



Lâm Cẩn Dung cười: “Ta đang suy nghĩ, nên tới làm

thuyết khách với Đại tiểu thư thế nào.” Kiếp trước, chính là vào mùa đông năm

nay là thời điểm Lục Giam cùng nàng xa cách.