Thế Hôn
Chương 240 : Hiếu đạo
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
“Nô tỳ đang muốn nói với người, vừa rồi Phương ma ma
qua đây, nói phu nhân sai nàng tới nhắc nhở người, bảo người đừng quên việc
này.” Lệ Chi không khỏi cùng Lâm Cẩn Dung đưa ra chủ ý: “Hôm nay vừa vặn chuẩn
bị đồ ngon rượu nóng, thiếu phu nhân không ngại thỉnh Đại tiểu thư tới dùng
bữa. Nếu nàng nguyện ý đến, thì cứ theo đó mà làm; nếu nàng không muốn đến,
cũng có thể ở trước mặt phu nhân báo cáo kết quả.”
Lâm Cẩn Dung thu liễm tâm tư: “Được, ngươi tự mình đi
thỉnh nàng đi.” Dựa theo suy đoán của nàng, Lục Vân tâm cao khí ngạo, tất nhiên
sẽ không cam chịu yếu thế mà chấp nhận. Chẳng sợ chính là nếu không nghĩ đến,
cũng sẽ làm bộ như không có việc gì đến ăn bữa cơm này. Nàng thì sao, cũng
không phải khuyên nhủ khổ sở gì, chỉ đưa ra đề nghị của Lâm Ngọc Trân mà thôi.
Lệ Chi tự lĩnh mệnh đi thỉnh Lục Vân. Trong chốc lát,
vui vẻ rạo rực trở về nói: “Thiếu phu nhân, Đại tiểu thư nói thay xiêm y xong
sẽ qua.”
Lâm Cẩn Dung liền phân phó đám người Quế Viên thiết hạ
bàn tiệc, ủ nóng rượu, chuẩn bị tiếp đãi Lục Vân. Không bao lâu, Lục Vân mang
theo không khi giá lạnh tiến vào, trên mặt sớm không còn thần sắc rầu rĩ không
vui như lúc trước, chỉ thấy nét mặt toả sáng.
Lâm Cẩn Dung đưa mắt nhìn lại, thấy nàng mặc một thân
miên bào áo cẩm thêu hoa văn hoa mai đỏ, hoa hải đường còn khá mới, lông chồn
trắng đính vào sườn áo, phía dưới là váy màu trắng ngà, đeo khối ngọc bích như
ý mà Lục lão thái thái đã thưởng, trên môi còn thoa một lớp son hồng nhạt, dung
sắc kiều diễm tươi mát, cho thấy là đã tỉ mỉ trang điểm. Liền biết suy đoán của
mình vừa rồi không sai, vì thế cười dài nghênh đón, dẫn nàng ngồi xuống tháp,
cười nói: “Ngày thường luôn bận việc, sớm đã có tâm mời muội muội tới đây hàn
huyên, nhưng mãi mà không có cơ hội.”
Hai người ngày thường chỉ giữ mặt mũi, thân cận giống
như vậy thì cực kỳ hiếm, Lục Vân trong lòng biết rõ ràng Lâm Cẩn Dung vì sao
tìm nàng, nhưng cũng làm bộ như không biết, cười nói: “Nhận ân tình của tẩu tử,
ngày khác ta lại mời lại tẩu. Ca ca ta đâu? Nghe nói đã trở lại tại sao không
thấy hắn?”
Lâm Cẩn Dung cười rót cho nàng một chén rượu: “Vì việc
máy cày, máy gieo, được Tri châu đại nhân thỉnh đi đàm luận.”
“Đó là chuyện tốt.” Lục Vân nâng chén chạm chén với
nàng, cướp lời nói: “Chén thứ nhất, chúc ca ca có thể thành công, càng ngày
càng có chí khí.” Hai người cùng uống cạn, Lâm Cẩn Dung đang muốn rót rượu cho
Lục Vân, Lục Vân lại giành trước cầm lấy hồ lô mà châm rượu cho nàng, xảo tiếu
thản nhiên: “Chén thứ hai, liền chúc tẩu tử sớm ngày sinh ra một chất nhi trắng
trẻo bụ bẫm.”
Lệ Chi miễn cưỡng cười cười, đôi đũa vẫn bất động, Lâm
Cẩn Dung bất đắc dĩ, chỉ đành nói: “Thôi, đều dọn xuống đi, đem đồ ăn nóng lên,
vài người các ngươi ăn luôn đi. Mặt khác nấu một bát mỳ cho ta.”
Lệ Chi vội rời đi. Chốc lát, Quế Viên vén mành tiến
vào, thật cẩn thận cầm một hà bao đưa tới trước mặt của Lâm Cẩn Dung, nhỏ giọng
nói: “Thiếu phu nhân, Đại tiểu thư thưởng. Bên trong là một trăm văn tiền.”
Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, nói: “Thưởng cho người,
đó là của ngươi.”
Quế Viên theo lời thu nhận, lại nói: “Đại tiểu thư lại
hỏi, Phương Trúc còn giống như trước thường xuyên hầu hạ trước mặt người không,
nô tỳ trả lời, người thường xuyên hầu hạ bên cạnh người là chúng ta, Phương
Trúc thường chạy đi chạy lại ngoài viện. Đại tiểu thư nghe như vậy yên tĩnh một
lát, lại hỏi nô tỳ cùng Lệ Chi bao nhiêu tuổi, trong viện của chúng ta có cần
thêm tiểu nha hoàn không. Nô tỳ nói, chưa từng nghe thiếu phu nhân đề cập qua.”
“Ngươi làm tốt lắm. Lần sau nếu lại có người hỏi,
ngươi cứ nói, ta tính tuyển chọn hai tiểu nha hoàn vào hầu hạ.” Lâm Cẩn Dung
thân thiết cười: “Các nàng đang có đồ ăn ngon, ngươi nhanh đi, đi chậm sẽ không
có.”
Quế Viên được khuôn mặt tươi cười của nàng khích lệ,
kích động quỳ gối hành lễ cáo lui.
Lâm Cẩn Dung ngồi một lát, tính toán bọn nha hoàn đã
ăn xong, liền gọi người theo nàng đi gặp Lâm Ngọc Trân. Lâm Ngọc Trân còn chưa
ngủ, đang dựa trên tháp mà ngẩn người, thấy nàng tiến vào, vội ngồi dậy, tràn
đầy hi vọng hỏi: “Như thế nào?”
Lâm Cẩn Dung khe khẽ thở dài: “Có nói hai câu, liền
ném chiếc đũa đi. Ta sợ bà bà quan tâm, trước lại đây nói một tiếng.”
Lâm Ngọc Trân sợ run một lát, dùng sức đấm ngực hai
cái, nước mắt chảy ra: “Ta đây là tạo nghiệt gì a! Sinh ra oan gia như vậy!”
Lâm Cẩn Dung khuyên nhủ: “Có lẽ nàng qua hôm nay sẽ
nghĩ thông suốt cũng không chừng.”
Lâm Ngọc Trân chảy lệ trong chốc lát, mạnh đứng lên,
rõ ràng rành mạch sai người giúp nàng thay quần áo: “Đi nói với nàng, không
muốn đi cũng phải đi, chẳng lẽ thật muốn để tổ phụ cùng công công của con động
giận, mất hết thể diện, nàng mới vui mừng hay sao?”