Thế Hôn
Chương 241 : Mệnh tốt
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Trường Thọ ở cạnh người gác cổng của Tri châu phủ vừa
chờ Lục Giam, vừa cười dài nói giỡn lấy lòng: “Nhị gia nhà ta trước khi đến
luôn dặn dò ta, cũng không thể coi thường người gác cửa ở đây. Có thể đứng đây
đảm nhận chức trách cũng không phải là người bình thường, nhãn lực không nói
tới, thông minh tài trí không thể thiếu. Ta khi đó nghĩ rằng không phải cũng
giống như người gác cổng trong nhà chúng ta hay sao? Chỉ so với người bình
thường thông minh trung thành hơn một chút thôi. Thấy đại ca rồi mới biết những
lời phân phó của Nhị gia nhà ta là đúng, Tri châu phủ sao có thể so sánh với
thế gia bình thường? Người bình thường làm sao làm được chuyện này?”
“Quả nhiên là người bên cạnh của Nhị gia, thật biết
cách ăn nói.” Kẻ sai vặt kia được hắn nịnh hót mi mắt cười nhăn tít thành một
đường, một bên đem chậu than đốt thêm, một bên lại rửa sạch ấm trà để pha: “Đây
chính là trà ngon Đại nhân thưởng cho chúng ta, người bình thường ta không cho
uống đâu.” Kỳ thật chỉ là trần trà trong phủ mà thôi. Trường Thọ đi theo Lục
Giam đã lâu, Lục Giam là người tính tình hiền hòa, cũng không khắt khe với hắn,
vì vậy tuy biết là loại trà gì nhưng cũng không nói toạc ra, chỉ cười bảo: “Thật
sự có thể so sánh với cống trà năm đó ta đi theo lão gia nhà ta may mắn được
nếm thử kia.” Lục Giam tính tình trầm mặc, Lục lão ông sớm có phân phó, bảo hắn
xuất môn phải có tâm nhãn, lỗ tai cũng phải thính, tận lực quan hệ tốt với hạ
nhân nhà người ta. Kẻ sai vặt trong Tri châu phủ cũng không phải là người bình
thường có thể làm được, không khỏi cẩn thận nịnh hót một chút vẫn tốt hơn.
Gã sai vặt sớm biết Lục Kiến Tân nhậm chức Tri châu,
không khỏi lại chuyển qua nịnh hót, nói Tri châu lão gia khen ngợi Lục Giam là
thiếu niên đầy hứa hẹn, coi trọng thế nào vân vân. Hai người đang nói vui vẻ,
chỉ thấy bên trong có một gã sai vặt đi ra, hướng về phía Trường Thọ nói: “Tiểu
ca, Lục Nhị gia muốn rời đi, bảo ngươi dẫn ngựa tới.”
Trường Thọ vội đa tạ, ôn tồn cùng gã sai vặt kia nói
lời từ biệt, ngày khác sẽ thỉnh hắn tới uống trà, rồi mới dẫn người ra, ở ngoài
cửa rụt cổ đón gió lạnh chờ Lục Giam đi ra.
Một lát sau, Lục Giam cước bộ nhẹ nhàng ra ngoài,
Trường Thọ liền cầm ngọn đèn qua ngó, thấy hắn hai má có chút hồng, ánh mắt
cũng sáng hơn so với bình thường, dường như uống hơi nhiều, không khỏi lo lắng
hỏi: “Nhị gia có cưỡi ngựa được không?”
Lục Giam nói: “Chủ nhân khuyên quá nhiệt tình, uống
hơi nhiều so với bình thường. Nhưng cũng không có vấn đề gì, cưỡi ngựa thì đi
chậm một chút là được.” Lại hỏi: “Ngươi chưa ăn gì đúng không?”
Trường Thọ cười nói: “Trở về bảo phòng bếp hâm nóng
cơm canh là được rồi.”
nói với Nhị gia nhà ngươi, ngươi náo nhiệt cái gì?”
Trường Thọ không phải loại nô tài ỷ thế hiếp người,
nhưng cũng nghe lời chủ nhân, không nói gì, sầm mặt đoạt dây cương trong tay
Lục Tích. Lục Tích dùng sức đẩy hắn một cái, nương theo cảm giác say mặt dày
mày dạn nhìn Lục Giam giương giọng nói: “Ca ca của ta, huynh chớ bất cận nhân
tình như vậy, ai xuất môn mà không kết giao vài bằng hữu? Huynh không cho người
khác thể diện như vậy, chẳng lẽ huynh còn có thể diện gì sao? Ta tuy rằng là
tiểu tử nghèo khổ, nhưng hiểu được nên khiến người khác phục mà tôn kính.”
Khách nhân ăn cơm chung quanh đều quay đầu nhìn Lục
Giam, Lục Giam rất phiền chán, cực kỳ chán ghét tộc đệ này, âm lãnh nghiêm mặt
tiến lên, đứng ở trước mặt Lục Tích âm thanh lạnh lùng nói: “Buông ra!”
Lục Tích không buông, còn tươi cười: “Nhị ca hay là
vẫn để bụng chuyện lần đó? Nói đến nói đi, tuyệt tình vẫn là huynh thôi.”
Lục Giam lạnh lùng thốt: “Ta tuyệt tình thì làm sao?
Ngươi không buông tha được sao?”
Trường Thọ mạnh mẽ tiến đến, dùng sức đoạt dây cương
trong tay Lục Tích. Lục Tích cũng giận, hung hăng đem dây kéo lại, nhìn Lục
Giam nói: “Thôi, ta đã biết rồi, Nhị ca là chính nhân quân tử, xem thường tiểu
nhân tầm thường vô vị như ta. Nếu ta có lỗi thì ta nhận lỗi với huynh!” Vừa
nói, vừa đối với Lục Giam vái chào. Lại đứng dậy mắng mọi người xung quanh:
“Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy người khác nhận lỗi sao?”
Lục Giam trong lòng cáu giận vô cùng, không nói được
một lời, xoay người lên ngựa, giơ roi, Trường Thọ chạy nhanh đuổi kịp.
Mắt cá vàng đi tới, hướng Lục Tích vươn tay, Lục Tích
mắng hắn một tiếng: “Làm hại ta bị lăng nhục, huynh còn muốn lấy lại sao?”
Mắt cá vàng giận dữ, Lục Tích cười lạnh: “Thế nào,
huynh muốn chọc ta sao?”
Hai người kia vội kéo lấy mắt cá vàng: “Thôi, thôi,
hắn cũng mất hết mặt mũi rồi.”
Lục Tích nhìn theo bóng dáng của chủ tớ Lục Giam, hung
hăng nhổ một ngụm nước miếng: “Kiêu căng cái gì, bất quá chỉ là số mệnh tốt hơn
ta mà thôi!”