Thế Hôn

Chương 242 : Ôn hòa

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Mùa đông ban đêm bầu trờ phá lệ cao xa, sao cũng so

với ngày thường rõ ràng hơn. Lâm Cẩn Dung khoác nhanh áo choàng, ngẩng mặt phân

biệt tinh tú trên trời, lỗ tai vẫn không buông tha động tĩnh trong phòng của

Lục Vân.



Lâm Ngọc Trân đến răn dạy Lục Vân, nàng là trưởng tẩu

không thể không đi theo khuyên bảo, chỉ tới viện của Lục Vân, nàng có tâm nhãn,

không nguyện ý chọc người khác ngại ngùng, liền nói với Lâm Ngọc Trân: “Nhi tức

chờ ở bên ngoài, chỉ sợ có ta ở đây, A Vân da mặt mỏng, ngược lại sẽ không tốt.

Bà bà cứ khuyên nhủ nàng…” Lời dễ nghe nàng cũng sẽ nói, bức bách hơn nàng cũng

sẽ nói.



Lâm Ngọc Trân suy nghĩ thấy cũng có lý, liền tự mình

bước vào phòng ở của Lục Vân. Lục Vân ở trước mặt nàng chung quy vẫn không

giống với người khác, không bao lâu mẫu tử liền tranh cãi ầm ỹ, Lục Vân lên

tiếng khóc lớn, Lâm Ngọc Trân vẫn không chút nào nhượng bộ. Phương ma ma ra

ngoài, nhỏ giọng nói: “Nhị thiếu phu nhân, người có khuyên nhủ không? Như vậy

ai cũng không nhường ai, là chuyện chưa từng xảy ra a.”



Lâm Cẩn Dung nói: “Ta lúc này đi vào tình huống sẽ trở

nên xấu hơn, giữa mẫu tử làm sao có cừu oán, trước nhìn xem rồi nói sau.” Lời

còn chưa dứt, quả nhiên có tiếng khóc rống lên, có điều lần này hai người cùng

nhau khóc lóc.



Phương ma ma trước hết đi vào xem trạng huống, Lâm Cẩn

Dung thì tiếp tục đứng bên ngoài nghe. Chờ sau khi nàng nhận ra hết tinh tú

trên trời, người bên trong cũng không còn khóc nữa, trở nên im lặng, chỉ ngẫu

nhiên nghe thấy thanh âm Lâm Ngọc Trân nói chuyện, hay tiếng Lục Vân nức nở.

Lâm Cẩn Dung liền hiểu được hai người đã giảng hòa, vì thế bảo Anh Đào đi nói

với Phương ma ma một tiếng, bản thân về phòng trước.



Vừa mới xua bớt hàn khí trên người, chợt nghe cửa viện

có tiếng vang nhỏ, ngoài cửa các nha hoàn ma ma liên tiếp vấn an, ngay sau đó

Lục Giam nổi giận đùng đùng đi vào. Lâm Cẩn Dung chỉ cho rằng hắn ở Tri châu

phủ mà tức giận, vội đứng dậy thay hắn cởi áo choàng, khẽ hỏi: “Đây là làm sao

vậy?”



Lục Giam gắt gao mím môi, gương mặt bình tĩnh không

nói được một lời. Cởi hài, thay đổi sang miên hài ở nhà thì ngồi xuống tháp,

cúi đầu tự rót một chén trà nóng, uống hơn phân nửa mới thốt lời: “Ghê tởm chết

ta.”



Lâm Cẩn Dung đem quần áo của hắn giao cho Quế Viên thu
Lâm Ngọc Trân giơ cằm lên, không tỏ vẻ phản đối. Vừa

định rời đi, chợt nghe Phương ma ma ở bên ngoài kinh hỉ nói: “Tiểu thư, mọi

người đang chờ người dùng điểm tâm đây.”



Mành được vén lên, Lục Vân trang điểm tỉ mỉ tinh thần

chấn hưng tiêu sái tiến vào, trên mặt mang theo chút thần sắc lạnh lùng ngạo

khí, thản nhiên đi lên phía trước hành lễ với ba người. Lâm Ngọc Trân thấy nàng

bộ dáng này hẳn sẽ xuất môn, buông lỏng tâm tình, lên tinh thần sai người dọn

điểm tâm.



Thừa dịp Lâm Cẩn Dung đi bố trí điểm tâm, Lục Vân ôn

nhu hỏi thăm Lục Giam: “Ca ca đêm qua đến Tri châu phủ, hết thảy đều vẫn ổn

chứ?” Nay Tri châu họ Lưu, vị Tri châu năm đó, vừa nhậm chức mới chỉ hơn một

năm, là danh môn gia quyến của Đỗ thị xuất thân trong kinh, có chút thanh cao,

cùng Lâm Ngọc Trân chỉ qua lại traođổi quà tặng trong dịp lễ tết. Cho nên được

Tri châu này chủ động mời Lục Giam qua phủ đàm luận, là một chuyện vô cùng tốt.



Lâm Ngọc Trân trong lòng chỉ nhớ tới hôn sự của Lục

Vân, vì vậy đã quên hỏi thăm, lúc này nghe nữ nhi nhắc tới, mới nhớ ra: “Đêm

qua sau khi trở về không thấy con qua nói, hôm nay buổi sáng vừa gặp, ta không

hỏi con, vậy mà con cũng không kể…”



Nàng gần đây cũng không biết có phải vì ở trong phủ

một mình đã lâu hay không mà tính tình vô cùng khó chịu, mỗi lần nhận được tin

tức bên kia của Lục Kiến Tân, sẽ khó chiều một thời gian. Luôn bới móc chỗ

thiếu sót của người khác, Lục Vân có đôi khi cũng không nhịn nổi, lúc này lại

nhìn về phía Lục Giam, nhìn xem hắn có thần thái gì.



Lục Giam không nóng không lạnh nói: “Thỉnh mẫu thân

thứ tội, là con sơ sót. Đêm qua uống rượu có chút quá mức, trở về vốn đã muộn,

nghe nói mẫu thân đã đi nghỉ ngơi, liền không tới đây thỉnh an. Tri châu đại

nhân cũng chưa nói cái gì, chỉ khích lệ vài câu, lại hỏi tính huống phụ thân và

nhà ta một chút.”



Nếu là từ trước, Lục Giam tất nhiên sẽ chỉ đơn giản

dùng mấy từ trả lời vấn đề này, nhưng hôm nay còn thật sự giải thích cho Lâm

Ngọc Trân nghe, Lục Vân không khỏi nghiêm túc đánh giá Lục Giam, lại chỉ nhìn

thấy ánh mắt hắn thỉnh thoảng dừng ở trên người Lâm Cẩn Dung đang bận rộn, ôn

hòa lại bình tĩnh, dĩ nhiên là thần sắc hiếm khi nhìn thấy ngày thường. Lục Vân

rũ mắt xuống, yên lặng nhìn đóa lăng tiêu thêu trên khăn tay của mình mà ngẩn

người.