Thế Hôn
Chương 243 : Bi phẫn
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Lâm Cẩn Dung nay quản lý đại bộ phận sự vụ trong Lục
gia, không giống từ trước muốn xuất môn thì có thể xuất môn, trước tiên phải
gọi các ma ma quản sự vào, an trí mọi chuyện quan trọng xong xuôi, mới có thể
thoát thân.
Nàng vừa mới bắt tay vào an bài thỏa đáng, đã thấy
quản sự phòng bếp tiến vào, cười tủm tỉm thỉnh an: “Nô tỳ Vương An Gia thỉnh an
Nhị thiếu phu nhân.”
Trừ phi là có quan trọng khẩn cấp khiến mọi người phải
cùng nhau thương nghị, nếu không Lâm Cẩn Dung cùng Lã thị tuyệt đại đa số thời
điểm đều là nước giếng không phạm nước sông, tự làm việc của mình. Cho nên,
Vương An Gia đột nhiên chạy đến nơi đây, mọi người đều mang theo vài phần tò
mò. Lâm Cẩn Dung trong lòng tuy biết, trên mặt cũng không biểu hiện ra, chỉ
cười nói: “Có chuyện gì?”
Vương An Gia trên mặt lộ ra vài phần bất an: “Bẩm Nhị
thiếu phu nhân, chính là trong phủ hôm nay thức ăn không biết nên an bài thế
nào. Ngày xưa đều là Đại thiếu phu nhân định đoạt, nay nàng nôn oẹ mệt mỏi,
buổi sáng không thể dậy nổi, nô tỳ ở trong vườn đợi hồi lâu, Tố Tâm cô nương đi
ra nói, Đại thiếu phu nhân thật sự không thể chiếu cố, bảo nô tỳ tới thỉnh Nhị
thiếu phu nhân định đoạt.”
Lâm Cẩn Dung nâng lên chén trà nhẹ nhàng uống một ngụm.
Lã thị lai giả bất thiện (ý chỉ Lã thị vốn không phải người hiền
lành tốt bụng gì), con nối dõi quan trọng nhất, nàng muốn dưỡng thai,
mình hỗ trợ để ý gia sự cũng là chuyện phải làm. Nhưng thái độ này của Lã thị
thật sự là làm người ta phải nghĩ lại. Thứ nhất không có ai đến nói với trưởng
bối, thỉnh trưởng bối an bài; thứ hai không tự mình nói với nàng hay là sai nha
hoàn hoặc ma ma thân cận có thể diện đến cáo lỗi, như vậy lên mặt thật sự là có
chút khoe khoang đồng thời muốn làm khó dễ người khác.
Nhưng không thể dễ dàng cự tuyệt, nếu nàng mặc kệ, ẩm
thực trong phủ sẽ xảy ra vấn đề, cuối cùng còn rơi vào đầu mình, nói nàng không
chịu hỗ trợ, cố ý đắn đo, cố ý muốn để người khác chê cười. Nói đến nói đi, Nhị
phòng luôn khôn lỏi, rõ ràng muốn Tống thị trở về, vậy mà cứ không chịu tự mình
mở miệng, tính kế muốn nàng thay bọn họ nói, rồi Lục lão ông cùng lão thái thái
chủ động mở miệng. Cũng đúng, bọn họ tính toán lâu như vậy, nàng sẽ thành toàn
bọn họ.
Lâm Cẩn Dung thả chén trà, nhìn Vương An Gia nói:
“Theo lý tẩu tử muốn dưỡng thai, ta làm đệ muội hỗ trợ là việc phải làm, nhưng
lúc trước ta chưa quản phòng bếp bao giờ, không dám dễ dàng an bài, chỉ sợ có
tâm giúp lại phá hỏng việc. Như vậy, ta dẫn ma ma tới Vinh Cảnh cư, xem lão
Lâm Ngọc Trân thở dài, không nhắc lại nữa.
Lâm Cẩn Dung không thể khuyên thì sẽ không khuyên, chỉ
cúi đầu đùa nghịch lò sưởi trong tay. Qua chừng hai khắc, cuối cùng đã đến Lâm
phủ. Đào thị mặc đồ mới, đứng bên ngoài đón các nàng, trước hoan hoan hỉ hỉ
nhận lễ của Lục Giam, phái Lâm Thận Chi dẫn Lục Giam đi gặp Lâm lão thái gia,
rồi mang theo vài phần oán trách hỏi Lâm Ngọc Trân: “Tại sao bây giờ mới đến?
Lão thái thái đã hỏi qua vài lần.”
Lâm Ngọc Trân nói: “A Dung nay không thể so với trước
kia, rất bận rộn, chúng ta muốn xuất môn đều phải chờ nàng quản gia sự xử lý rõ
ràng mới có thể xuất môn, bằng không sẽ lộn xộn.” Trong giọng nói mang theo vài
phần thân cận ít khi thấy.
Đào thị nhận ra, liền chủ động cùng Lâm Ngọc Trân nói
giỡn: “Hôm nay mặc dù không phải ngày chính, nhưng sớm đã có thân thích bằng
hữu tới cửa đến thêm trang vô giúp vui, lúc này ở Yên Hỉ cư chật ních người,
rất náo nhiệt.”
Lâm Ngọc Trân liền cùng nàng nháy mắt, có chút không
tình nguyện nhỏ giọng nói: “Ân, Kim gia đã đến từ hôm trước rồi đúng không?”
Đào thị cũng không khó xử nàng, chủ động đem việc mình
biết nói ra: “Đúng vậy, được an trí ở viện lúc trước của A Âm, lúc này đang ở
Yên Hỉ cư bồi lão thái thái nói chuyện. Tổng cộng mang theo mười mấy gia nô, có
vẻ hào phóng, nhìn cũng coi như biết lễ minh sự, Kim phu nhân cũng người quen,
Kim Đại thiếu phu nhân dung mạo đoan chính, tính tình cũng ôn hòa.”
Lâm Ngọc Trân thu vài phần tâm tư, quay đầu nhìn Lục
Vân, nhưng thấy Lục Vân cúi mắt, gắt gao nhìn chằm chằm con đường trước mặt,
liền khẽ thở dài một hơi, mạnh mẽ lên tinh thần nói: “Người đến đều là thân
thích bằng hữu sao?”
Đào thị liền nhất nhất kể cho nàng nghe: “Là gia nhân,
trưởng bối trong tộc, nhóm tiểu cô nương, thành tây Vương gia, thành đông Thái
gia, còn có Ngô gia cũng đến đây.”
Mới nói tới đây, sắc mặt Lục Vân liền thay đổi, trong
lòng thản nhiên sinh ra vài phần bi phẫn. Nàng khi nào thì cũng rơi vào tình
trạng để cho người ta xem tướng soi mói thế này đây? Không những vậy, còn có
nhiều thân thích bằng hữu ở đây, đặc biệt là có người Ngô gia, là đều tới chê
cười nàng hay sao?