Thế Hôn
Chương 244 : Thất tín
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Lâm Ngọc Trân nghe nói có rất nhiều người ở đây, cũng
có chút không được tự nhiên. Đành chống chế suy nghĩ, đây cũng không hẳn là vì
xem tướng mới đến, chẳng qua là nhân tiện mà thôi, cũng sẽ không thể để người
ngoài biết được, lại càng không e ngại Ngô gia chê cười, vì thế cũng lên tinh
thần, cước bộ nhanh hơn, khẩn cấp muốn gặp mặt Kim gia bà tức, tìm tòi đến tột
cùng.
Đào thị lý giải tâm tình của Lâm Ngọc Trân, liền cười
hì hì đi trước dẫn đường. Đi được vài bước, phát hiện Lục Vân vẫn ở phía sau,
thần sắc âm tình bất định, Đào thị vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại nhận được
ánh mắt của Lâm Cẩn Dung, suy ngẫm lại thì cũng hiểu được, ngược lại cùng Lâm
Cẩn Dung thấp giọng nói chuyện, để mẫu tử hai người tự nhiên.
Lâm Ngọc Trân mang theo ba phần bất đắc dĩ, ba phần
cường ngạnh, bốn phần cầu xin, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “A Vân?”
Nàng mặc dù chính là không như ý, mặc dù cuối cùng vẫn
không chịu, lúc này tuyệt đối không thể để người khác chê cười. Lục Vân cúi mắt
im lặng một lát, nháy mắt hạ quyết tâm, hơi nhếch môi, ngạo nghễ cất bước, đi
theo mọi người đến An Nhạc đường.
Trong An Nhạc đường một mảnh náo nhiệt, Lâm lão thái
thái được thân thích bằng hữu theo thứ tự ngồi ở hai bên chúc mừng, nét mặt
cười đến lộ hết nếp nhăn, năm nay Lâm gia liên tiếp diễn ra ba việc vui, mỗi
cọc đều không tệ lắm, bảo sao bà không vui mừng? La thị mặc kiện vải sắc đỏ
thẫm cùng màu với đế hài, vẻ mặt ý mừng, đi qua đi lại thân thiết, Văn thị thì
mỉm cười nhợt nhạt thản nhiên, mang theo vài nha hoàn, cẩn thận chu đáo chiếu
cố khách nhân. Thấy mấy người tiến vào, mọi người đều ngừng nói giỡn, vấn an
chào hỏi.
Đợi đến khi vào ngồi chỗ của mình, Lâm Cẩn Dung bất
động thanh sắc đánh giá La gia Đại phu nhân và Kim gia bà tức. Kim gia quả phụ
ước chừng mới năm mươi tuổi, thập phần trắng trong thuần khiết, mặc áo ngắn tố
cẩm màu thiên thanh, váy xanh, búi tóc kiểu, chỉ cài một cây trâm vàng, khuôn
mặt gầy, màu da trắng bạch không có huyết sắc, hai bên gò má cao, khóe môi hơi
hơi rủ xuống, ánh mắt mang theo vài phần sẵng giọng; Kim Đại thiếu phu nhân
trên dưới ba mươi, có chút hoa lệ chói mắt so với Kim quả phụ, dung mạo thanh
tú, không chút phấn son, thắt lưng thẳng thắn, hai tay quy củ đặt ở trên đầu gối,
trừ bỏ thỉnh thoảng chú ý Kim quả phụ bên người có nhu cầu gì, cơ bản không
thấy nàng cùng người chung quanh nói chuyện với nhau, cũng không thấy có động
tác gì, có vẻ biết vâng lời.
trưởng bối trong nhà, đừng nhàn hạ, đối với muội chỉ có lợi.”
“Di, nói tỷ béo tỷ liền quay ra chê ta gầy nha, lúc
này cũng biết dạy dỗ ta rồi sao?” Trên gương mặt thanh tú của Ngô Lăng mang
theo vài phần thẹn thùng, lại cảm thấy lời nói từ nội tâm của nàng vì muốn tốt
cho mình, liền ôm cánh tay nàng nhỏ giọng nói: “Dương Mạt trước đó vài ngày có
gởi thư, có thư của tỷ cùng mấy thư, Đại bá mẫu ta dĩ nhiên đã sai người đưa
tới, tỷ có nhận được không?”
Lâm Cẩn Dung trong lòng không khỏi nhảy nhót vài cái,
kinh ngạc nói: “Chưa từng nhận được, là chuyện khi nào?”
Ngô Lăng cũng lắp bắp kinh hãi: “Đã gần nửa tháng, có
thể hay không là… ?” Có thể hay không là do người Lục gia giấu đi, ngẫm lại
cũng không chắc, liền nuốt lời kia xuống, sửa lại nói: “Không chừng là hạ nhân
trong nhà đã quên, ta trở về thay tỷ hỏi một chút.”
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng gật gật đầu, trong lòng càng
thêm bất an. Mấy thứ khác thì không nói, có điều phong thư này là nhờ Dương Mạt
làm hộ tịch, tuy rằng trên đường đã bị Ngô Tương xem trộm, Ngô Tương còn nói
Dương Mạt không tiện xử lý chuyện này, giao cho hắn xử lý, nhưng thủy chung thư
vẫn được gửi ra ngoài. Từ lúc đó, đã qua hơn nửa năm, Dương Mạt vẫn là lần đầu
tiên gửi thư cho nàng, nghĩ đến trong thư thể nào cũng sẽ đề cập đến vấn đề
này. Nếu rơi vào trong tay người bên ngoài, tuy nàng sớm đã có đối sách, nhưng
tóm lại sẽ mất chút công sức.
Có chuyện này xảy ra, hai người trong lòng đều có chút
là lạ, mà ở mãi bên ngoài trì hoãn không lâu cũng không được, liền đi trở về.
Đã thấy trên mặt Lục Vân mang theo vài phần ngạo nghễ ý cười, thướt tha bước
xuống bậc thang, nói: “Các tỷ đang nói gì vậy, ta cũng đến tham dự náo nhiệt.”
Ngô Lăng liền cười nói: “Nói chút chuyện vặt vãnh mà
thôi, giờ cũng quay lại đây. Đỡ khiến Lâm Thất mắng chúng ta.” Lại xoa xoa cánh
tay, nhảy nhót vài cái, “Lạnh quá, hôm nay nhìn trời thì có vẻ đẹp, kỳ thật
thái dương cũng không ấm áp mấy.”
Lục Vân cúi mắt, châm chọc loan loan khóe môi.