Thế Hôn
Chương 245 : Cất giấu
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Lâm Cẩn Dung nhìn bộ dáng kia của Lục Vân, có vẻ hoài
nghi bản thân cùng Ngô Lăng tránh ở bên ngoài nói xấu nàng, trong lòng biết
nàng lúc này chính là thần hồn nát thần tính, nghĩ rằng ai cũng có lỗi với
nàng, cũng lười cùng nàng so đo. Dù sao lòng dạ hẹp hòi khó chịu chính là nàng,
cũng không phải là người khác, liền tùy nàng đứng đó, tự đến bồi các cô nương
tuổi trẻ khác trong phòng của Lâm Thất.
Đến giữa trưa, Bình thị phụng lệnh Đào thị tới tiếp
Lâm Cẩn Dung đi qua nghỉ trưa nói chuyện, thuận tiện báo cho Ngô Lăng biết, Ngô
gia nữ quyến cũng muốn trở về, vì thế hai người liền cùng nhau cáo biệt.
Lâm Thất an bài bọn tỷ muội trong tộc nghỉ trưa, nữ
hài tử ôm chăn, ngươi đẩy ta, ta cười ngươi nháo thành đoàn. Lục Vân tà tà nằm
ở trên ghế bành ngây ngẩn. Lâm Thất thấy cảnh tượng náo nhiệt, trong lòng cũng
vui mừng, có tâm muốn biểu hiện chút hào phòng, liền cầm tráp đi ra, trước đưa
tới trước mặt Lục Vân: “Ta gả đi rồi cũng không dễ gặp mặt. Mọi người xem có gì
mà mình thích không thì chọn một hai món làm kỷ niệm.”
Lục Vân biết rõ cặp song sinh cũng giống như La thị,
ái tài lại keo kiệt, căn bản không nỡ lấy ra thứ gì tốt cho người ta chọn, thật
hiếm có Lâm Thất mở miệng liền lên tinh thần ngó qua tráp vài cái. Đa phần là châu
hoa vòng vèo khuyên tai cũ Lâm Thất đã từng dùng, nàng thấy không có gì hơn,
cũng không muốn chạm vào, chỉ thấy có vài đồ thêu thùa là tinh tế khéo léo, thí
dụ như khăn tay, hà bao, túi hương là còn mới, vì vậy không khỏi nhớ tới trang
sức vàng bạc mà Lâm Thất đã cầm của nàng, còn không bằng lấy mấy thứ này.
Vừa ngó qua, liền thấy một túi hương, tố la màu lam
thêu hoa. Đóa hoa này cùng cách phối màu, thủ pháp thập phần quen thuộc, hoa
trắng viền vàng, hoa hồng viền tím xen kẽ, dường như đã từng thấy qua. Trái lo
phải nghĩ, đột nhiên nhớ tới, chắc chắn năm trước từng thấy chiếc khăn tay Lâm
Cẩn Dung thêu bên cửa sổ, chính là giống như vậy.
Lâm Thất thấy nàng nghiêm túc ngắm nhìn, liền cười
nói: “Đẹp không, đây là do Tứ tỷ làm. Không cần nói, nàng thêu đóa hoa này thật
sự sống động.” Mới vừa nói, vài cô nương liền xông tới xem náo nhiệt.
Lục Vân bất động thanh sắc buông ra, lấy ra một khăn
lụa thêu hình con bướm lên xem: “Nàng ngày thường rất ít khi thêu thùa, ta
không thể nhớ ra, nàng còn có rảnh rỗi làm túi hương tặng tỷ. Lúc nàng vừa gả
vào cửa ta cũng chỉ nhận được hai khăn lụa và một hà bao thôi.”
Lâm Thất liền cười: “Nàng ngày thường không nói lời
từ thân thể không thoải mái, chưa từng tham dự. Mọi người cũng không trách móc
nặng nề nàng, chỉ cho rằng tiểu cô nương da mặt mỏng. Lâm Ngọc Trân cũng có
chút do dự, nhưng được Lâm lão thái thái giúp đỡ, trước khi chưa định ra, tuyệt
đối không nhắc lại với Lục Vân, đỡ phải gà bay trứng vỡ, hai bên mất mặt. Vì
thế công đạo riêng với Lâm Cẩn Dung: “Đừng nói lung tung với nàng, nếu nàng hỏi
con, con cứ nói ta còn đang suy nghĩ.”
Lâm Cẩn Dung lại biết Lục Vân thà rằng đến hỏi người
bên cạnh Lâm Ngọc Trân, cũng sẽ không hỏi mình nửa câu. Quả nhiên buổi tối mới
trở về nhà, Lục Vân thuận tiện nàng có mặt ở đó, trực tiếp hướng Lâm Ngọc Trân
tuyên bố, nàng vô luận như thế nào cũng không đáp ứng.
Lâm Ngọc Trân sớm đã quyết đoán, cũng không cùng nàng
nhiều lời, chỉ thản nhiên nói: “Đã có gì đâu mà nói? Nếu con cảm thấy không
thoải mái, trở về đi nghỉ ngơi. Ngày mai là ngày chính, vô luận như thế nào
cũng phải đi.” Rồi nghiêng mặt qua phân phó Lâm Cẩn Dung: “Đã muộn mà còn xảy
ra việc này, hai người chúng ta tới Vinh Cảnh cư, thỉnh an lão thái thái, xem
bà an bài thế nào.”
Lục lão phu nhân quả nhiên giống như suy tính của Lục
Giam, nửa điểm không đề cập tới việc để Tống thị trở về, ngược lại đem chuyện
quản lý giao cho Lâm Ngọc Trân: “Vốn để cho A Dung quản, nhưng nàng cũng không
nên quá mệt nhọc, con làm bà bà thì vất vả một chút vậy.” Ngụ ý đó là làm cho
Lâm Ngọc Trân vất vả hơn, để Lâm Cẩn Dung có sức khỏe sớm hoài thai.
Chuyện này là mục đích chung, Lâm Ngọc Trân cũng không
so đo, chỉ cần Nhị phòng không được như ý là được, vội vàng đáp ứng, phân phó
Lâm Cẩn Dung: “Con tự trở về an bài, ta có lời muốn nói với tổ mẫu con.” Hẳn là
cùng với Lục lão phu nhân thương lượng chuyện hôn nhân của Lục Vân, không muốn
để Lâm Cẩn Dung ở một bên ngồi nghe.
Lâm Cẩn Dung đang có ý này, hành lễ cáo từ, trở lại
trong phòng liền phân phó Lệ Chi: “Lập tức đến hỏi thăm, nửa tháng trước có
người tới gửi cho ta thứ gì hay không.”
Lệ Chi thấy nàng thần sắc ác liệt, vội vàng hỏi rõ
ràng căn do, rồi rời đi ngay.
Lâm Cẩn Dung tâm phiền ý loạn, cầm quyển sách ngồi ở
dưới đèn, nhưng dù thế nào cũng không vào đầu. Gần canh hai, Lệ Chi mới trở về.