Thế Hôn
Chương 246 : Lắm miệng
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Lâm Cẩn Dung ghé vào dưới đèn phát sầu. Chỉ vì vài thứ
kia lại vô thanh vô tức biến mất. Nàng nghĩ rằng, cho dù bị thất lạc trên đường
cũng đành thôi, nhưng có thể lặng yên không một tiếng động như vậy, thật sự là
làm cho người ta cực kỳ bất an. Rốt cuộc là Lục gia có lỗi? Hay là Ngô gia có
sơ sót?
“Nhị gia đã trở lại!” Quế Viên ở cửa thanh thúy hô một
tiếng, ngay sau đó Lục Giam tiến vào, mặt phiếm hoa đào, ánh mắt tỏa sáng, là
biểu hiện uống nhiều rượu.
Lâm Cẩn Dung vội thu liễm tâm thần, tiến lên tiếp đón
hắn: “Tại sao lại uống nhiều rượu rồi?”
Lục Giam mỉm cười đỡ tay nàng nói: “Ngô Tương mang
theo người tới ồn ào, liền ngay cả lý do ta đã cưới thê nên uống thêm một chén
cũng lấy ra dùng, ta sao có thể không uống?” Một mặt nói, một mặt ghé vào bên
tai nàng thấp giọng nói: “Là ta không tốt, lại uống nhiều rồi.” Giữa trưa hắn
hộ tống Lục lão ông thỉnh các quản sự ở các cửa hàng Lục gia ăn cơm uống rượu,
đến buổi tối lại cùng đám người Ngô Tương uống rượu, thực sự là uống hơi nhiều.
Hắn uống thế này cũng nằm trong dự kiến của nàng, Lâm
Cẩn Dung trong lòng khoan khoái, xem nhẹ giọng nói và cử động vô cùng thân
thiết của hắn, bộ dạng oán trách: “Nên để chàng đến thư phòng ngủ thôi! Thối
hoắc.”
“Ta không đi.”Thấy nàng làm ra vẻ ta đây, đôi mắt Lục
Giam càng sáng lên, gắt gao nhìn chằm chằm nàng không chịu chuyển dời, cũng
không quay đầu lại nói: “Ta có thứ này muốn cho nàng xem. Đem thùng ta vừa mới
mang về vào.”
Đậu Nhi cùng Quế Viên vội vàng nâng vào, Lệ Chi cũng
bưng bát canh giải rượu đến, cười nói: “Nhị gia trước uống canh giải rượu đi,
Quế ma ma đã hâm nóng rồi.”
Lục Giam theo lời uống hết, lại nghe lời Lâm Cẩn Dung
an bài rửa mặt một phen, thay đổi quần áo ở nhà, rồi cho mọi người lui ra
ngoài, kéo Lâm Cẩn Dung ngồi xuống tháp, mở thùng ra cho Lâm Cẩn Dung xem,
chính là giấy thượng hạng và bút mực linh tinh gì đó, cũng có vài quyển sách cổ
đơn lẻ. Lục Giam lấy ra cho Lâm Cẩn Dung xem, nhất nhất kể lại với nàng là ai
đưa, lại hỏi nàng có thích không, có thể chọn lựa, phảng phất giống như tiểu
hài tử vậy.
Lâm Cẩn Dung mỉm cười cự tuyệt: “Đều là bằng hữu tốt
Lâm Cẩn Dung vốn cũng không muốn kích thích nàng,
nhưng nhìn thấy bộ dáng nàng giương nanh múa vuốt, nhịn không được nói: “Thật
ra ta không muốn xen vào việc của người khác, nhưng không thể không làm. Ta mặc
kệ muội, muội cũng đừng quản ta a, chúng ta tự đi đường của mình.”
Lục Vân bước chân dừng lại, quay đầu hung hăng trừng
mắt nàng, muốn nói gì đó chung quy lại không thốt ra, nháy mắt đỏ đôi mắt, hung
hăng quay đầu lại, vẫn cúi thấp đi về phía trước. Lâm Cẩn Dung cũng không quan
tâm nàng đi đâu, thủy chung bất khoái không nhanh không chậm đi theo phía sau.
Lục Vân đi tới khối linh bích thạch lúc xưa Lục Luân làm rơi xuống hồ thì đứng
lại, nhìn lá sen khô héo trong hồ mà ngẩn người.
Lâm Cẩn Dung chọn một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, hướng
Giản Nhi và mấy nha hoàn liên tiếp nháy mắt, ý bảo bọn họ phải trông chừng, một
khi phát hiện không đúng phải nhanh ôm lấy người, khiến mấy người Giản Nhi khẩn
trương vạn phần, tròng mắt cũng không dám chuyển động.
Không bao lâu, Đậu Nhi đuổi tới, dán tại bên tai Lâm
Cẩn Dung nhẹ giọng nói: “Vừa rồi có người cùng Đại tiểu thư nói giỡn, hỏi nàng
thấy Kim gia bà tức thế nào. Lại có người nói, Kim gia Tri huyện đại nhân là
một người lùn.”
Lâm Cẩn Dung không khỏi nhíu mày: “Là ai lắm miệng như
vậy?” Tạm thời có nghị thân được hay không, người nói lời này quả thực chính là
có ý xấu muốn phá hỏng việc hôn nhân này.
Đậu Nhi lộ ra vài phần khó xử: “Nô tỳ chưa kịp hỏi
thăm rõ ràng, chỉ biết là có chuyện như vậy thôi.” Lâm Ngọc Trân đắc tội nhiều
người, thật sự là không tiện khẳng định một ai.
Lâm Cẩn Dung liền vẫy tay ý bảo Đậu Nhi lui ra, kéo áo
choàng bước tới gần Lục Vân, chợt thấy Lục Vân xoay người lại, trên mặt đã
không còn vẻ phẫn hận cùng ủy khuất, thay đổi biểu tình bình tĩnh nhìn nàng
nói: “Tẩu tử biết tất cả đúng không? Vì sao không nói với ta?”
Nàng như vậy nhìn như rất văn tĩnh đoan trang tao nhã,
nhưng Lâm Cẩn Dung đã biết che giấu dưới biểu tình này là sự táo bạo cùng ích
kỷ, chỉ lẳng lặng nhìn nàng: “Những gì ta biết không thể nói là nhiều hơn muội.
Loại sự tình này ta cũng không có cách nào, càng không thể xen vào. Chuyện tới
bước này, ta chỉ có thể nói với muội, nên khoan thứ một chút.”