Thế Hôn

Chương 247 : Xem xét

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Khoan thứ một chút? Sự tình không rơi vào người nàng,

làm sao nàng có thể cảm nhận sự đau khổ? Quả nhiên là đứng nói chuyện không

thấy thắt lưng đau mà. Lục Vân vểnh vểnh lên khóe môi: “Vậy cầu tẩu đừng đi

theo ta, để ta một mình được thanh tĩnh.” Nàng khinh miệt chỉ nước hồ tĩnh mịch

trước mặt: “Ở chỗ này một chút, ta vẫn còn ngại bẩn mà. Người khác lãng phí ta,

ta cũng không thể lãng phí bản thân mình được.”



“Điều này thì ta tin tưởng.” Lâm Cẩn Dung đưa mắt nhìn

đám người Giản Nhi rồi xoay người rời đi. Có thể nói lời này, vậy không có khả

năng đi tìm cái chết, lúc trước bị Ngô gia cự tuyệt cũng không tự tử, hiện tại

lại càng không làm như thế. Đi được không bao xa, đã thấy Lệ Chi vội vàng chạy

tới đây: “Thiếu phu nhân, Tam gia thỉnh người đi qua.”



Lâm Cẩn Dung vội hỏi: “Đã tìm được Ngô Nhị gia chưa?”



Lệ Chi gật đầu: “Tìm rồi, nhưng Ngô Nhị gia nói, thỉnh

người qua nói chuyện.”



Lâm Cẩn Dung liền suy nghĩ, có Lâm Thế Toàn ở cạnh, dù

người đến người đi, cũng không có gì phải cố kị, nàng thật muốn nhìn xem, Ngô

Tương rốt cuộc muốn làm gì. Vừa mới cất bước, lại thấy Lệ Chi dẫn nàng tới con

đường nhỏ đó. Nàng không khỏi bật cười, năm ấy, nàng cô đơn mà dẫn Lệ Chi tới

đây, trong lòng tràn đầy quẫn bách cùng chua xót, được một câu lời hay liền cảm

kích nửa ngày, nay quang cảnh đã hoàn toàn khác biệt. Tuy rằng vận mệnh thật sự

làm cho người ta không thể nói rõ, nhưng tốt xấu là so với từ trước mạnh mẽ hơn

rất nhiều.



Đang bật cười, Đô Đô béo tròn lúc la lúc lắc chạy tới,

vây quanh Lâm Cẩn Dung lấy lòng vẫy đuôi, Lâm Cẩn Dung liền cười hỏi: “Đô Đô,

Lưu Nhi cũng theo tới ư?”



“Uông! Uông!” Đô đô kêu hai tiếng, chạy về phía đằng

trước, chạy hai bước lại dừng lại nhìn Lâm Cẩn Dung, phảng phất giống như đang

đợi nàng vậy, Lâm Cẩn Dung tâm tình tốt thêm vài phần, nhịn không được cười

nói: “Nhìn nó xem, thật là có nhân tính mà.”



Lâm Thế Toàn dắt tay Lưu Nhi đi tới, cười nói: “Nó

được nuôi nhiều năm, nếu chút nhân tính này không có vậy thì quá ngốc nghếch

rồi.”



Lưu Nhi tránh khỏi tay Lâm Thế Toàn, chạy tới nắm chân

váy Lâm Cẩn Dung, ngửa đầu ủy khuất nói: “Tứ tỷ tỷ, vừa rồi tỷ không mang ta đi

chơi cùng.”



Lâm Cẩn Dung cười nói: “Ta có việc, mang theo muội
chằm bóng dáng đám người Lâm Cẩn Dung, vẫn không nhúc nhích.



Giản Nhi lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người có lạnh hay

không?”



Lục Vân quay đầu nhìn nàng, không nói được một lời.



Giản Nhi bị nàng trừng mắt nhìn liền cúi đầu xuống,

ngập ngừng nói: “Người ra ngoài đã lâu, chỉ sợ phu nhân sẽ sốt ruột. Nàng chỉ

có một nữ nhi là người.”



Lục Vân lại nhìn nàng một lát, rồi nhẹ nhàng nở nụ

cười, nhấc cằm: “Đương nhiên, ta sao có thể để người ta vô duyên vô cớ chê cười

đây, đi, chúng ta trở về.”



Giản Nhi thấy Lục Vân cười cổ quái, không khỏi rùng

mình một cái, há mồm muốn nói gì đó nhưng chung quy cũng không dám nói ra, thật

cẩn thận đi lên phía trước đỡ Lục Vân, đi theo nàng về phía trước.



Lục Vân ngẩng chiếc cằm xinh đẹp, cười tủm tỉm đi vào

trong đám người, vài nữ khách lúc trước tận mắt thấy nàng tức giận thốt nhiên

rời đi đều cùng nàng chào hỏi: “A Vân vừa mới đi đâu mà vui vẻ như vậy?”



Lục Vân lạnh nhạt cười nói: “Vừa rồi có chút không

khoẻ, cho nên đi nghỉ ngơi, hiện tại đã đỡ nhiều rồi.” Trong lời nói cử chỉ lại

khôi phục vẻ lạnh nhạt đoan trang bình thường, mấy người thấy tình hình như

vậy, cũng không hỏi nhiều thêm. Có người hảo tâm, cố ý cùng nàng nhàn thoại

giải sầu: “Muội về kịp rồi, lập tức sẽ xuất môn.”



Khi nói chuyện, lễ nhạc vang lên, cỗ kiệu của Lâm Thất

bị nâng lên, La thị khóc lóc ỉ ôi, mọi người như thủy triều ào ào tràn lên, Lục

Vân tao nhã hướng người bên cạnh gật đầu tiếp đón, rồi đi vài bước đuổi kịp Lâm

Cẩn Dung, cười hỏi: “Tẩu tử có thấy ca ca của ta đâu không?”



Lâm Cẩn Dung đang muốn hộ tống đám người Đào thị rời

khỏi chính đường, nghe vậy quay đầu, thấy nàng cười đến mặt mày loan loan, hoàn

toàn không còn bộ dáng phẫn nộ bi thương, không khỏi sinh ra vài phần nghi ngờ,

lại vẫn đáp lời: “Ca ca muội vừa rồi vẫn đi theo hỗ trợ vài vị ca ca ở bên kia,

nếu muội có việc tìm hắn thì ta sẽ sai người đi tìm.”



Lục Vân hướng nàng khoát tay: “Không vội.” Rồi dựa sát

vào nàng nhỏ giọng nói: “Tẩu tử, chúng ta tìm một chỗ khác trò chuyện. Ta nhận

lỗi với tẩu.”