Thế Hôn

Chương 248 : Chậu than

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Lục Vân biểu hiện có chút khác thường, Lâm Cẩn Dung

lui một bước, lại cười nói: “Người trong nhà, ai mà không có thời điểm tâm tình

khó chịu? Xin lỗi thì không cần, nếu về sau có lúc ta cũng không phân rõ phải

trái, thì thỉnh A Vân thông cảm cho ta là được rồi.”



Lục Vân vẻ mặt thay đổi hai lần, cuối cùng đổi thành

bộ dạng cô đơn, cúi mắt thấp giọng nói: “Được rồi, ta vừa rồi vui mừng là giả

vờ, trong lòng ta thập phần khó chịu, nhưng mà…” Nàng nghẹn ngào một chút, nhỏ

giọng nói: “Tẩu tử, tẩu cũng biết ta ngày bé còn có vài bằng hữu, nay các nàng

đều lấy chồng, ta cảm thấy ngượng ngùng, liền cùng các nàng đoạn tuyệt lui tới.

Ta cũng không có bào tỷ muội có thể tâm sự, ta chỉ có tẩu, nếu tẩu không tha

thứ cho ta, ta…”



Lâm Cẩn Dung còn chưa trả lời, Đào thị liền nhẹ nhàng

đẩy nàng: “Đều đi đi. Một chốc một lát cũng chưa đi ngay được.” Bất luận như

thế nào, hai người nên quan tâm nhau, nếu Lục Vân chủ động chuẩn bị cây thang,

Lâm Cẩn Dung nên bước xuống.



Lục Vân trong mắt hàm chứa giọt lệ, cảm kích nhìn Đào

thị: “Đa tạ Tam cữu mẫu săn sóc ta.” Đào thị quan tâm nhìn qua Lâm Ngọc Trân ra

hiệu, mỉm cười ý bảo hai người đi về phía sân viện của mình, lại phân phó Bình

thị định đi theo: “Con không cần hầu hạ, mệt mỏi một ngày rồi, đi xuống nghỉ

đi.”



“Vâng, bà bà.” Bình thị cùng Đào thị hành lễ, ôn hòa

hướng Lâm Cẩn Dung cười cười, im lặng dẫn dắt nha hoàn ma ma rời đi.



Lâm Cẩn Dung đánh giá quan hệ giữa hai người, không

tính là thân thiết, nhưng cũng hòa thuận, vì thế thực vừa lòng, không khỏi thầm

nghĩ Lâm Tam lão gia cũng có thời điểm tinh mắt.



Giây lát tới viện của Đào thị, Hạ Diệp dâng trà lên,

Lục Vân đón nhận, tự mình rót chén đầu tiên cho Đào thị, chén thứ hai cho Lâm

Cẩn Dung, trong suốt thi lễ: “Tẩu tử, lúc trước đều là ta không phải, trăm ngàn

lần đừng cùng ta so đo.”



Nàng làm được, Lâm Cẩn Dung đương nhiên tiếp nhận

được, liền mỉm cười đỡ nàng: “Vẫn là câu nói kia, cứ để nó trôi qua, thông cảm

lẫn nhau.”



Lục Vân ngồi xuống bên cạnh Lâm Cẩn Dung, thật cẩn

thận nịnh hót Đào thị vài câu, Đào thị xem như đã ngồi đủ, liền tìm cớ đứng

dậy, để hai người thoải mái nói chuyện. Đợi Đào thị đi ra ngoài, Lục Vân có
lại là khá tốt, là bất đắc dĩ, mới có thể đưa ra quyết định này, tổ phụ đã rất

thận trọng. A Vân tuổi không còn nhỏ, không nên nháo thêm.” Lục Giam đem que

cời than gẩy vài cái vào lớp giấy bụi kia, lại nhẹ nhàng đánh tan, lớp giấy bụi

này nhanh chóng vụn ra không còn chút gì.



Hương bách hợp dâng lên, trong phòng dần dần chìm

trong mùi hương thản nhiên ngọt ngào, Lâm Cẩn Dung đứng dậy: “Cửa sổ mở ra, gió

lạnh hoàn toàn thổi vào lưng, lạnh quá, vẫn nên đóng cửa lại.”



Lục Giam cũng không ngăn cản nàng, chỉ nhìn chằm chằm

chậu than kia.



Lệ Chi bưng canh tiến vào, thấy thế vội đánh mắt về

phía Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung tiến lên tiếp nhận, đưa qua cho Lục Giam: “Thừa

dịp nóng uống đi.”



Lục Giam giương mắt nhìn mắt nàng, tay cầm tay nàng,

mang theo vài phần ngả ngớn nói: “Nàng đút cho ta.”



Lệ Chi vẻ mặt đỏ bừng, cúi đầu lui ra ngoài, nửa đường

đụng vào Quế Viên đưa nước ấm tới, vội vàng ngăn Quế Viên lại, rồi nhẹ nhàng

đóng cửa.



Lâm Cẩn Dung mím môi cười, thổi một thìa canh, đưa tới

bên miệng Lục Giam. Lục Giam uống một ngụm, thìa thứ hai lại không uống, mà là

nhìn nàng thấp giọng nói: “Nàng dùng miệng đút cho ta.”



Lâm Cẩn Dung mặt trở nên nóng bừng. Chuyện thân mật

khăng khít như vậy, ngay cả kiếp trước bọn họ cũng chưa từng làm, nói gì tới

kiếp này? Lục Giam cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Lâm Cẩn Dung khẽ

mím môi, nhỏ giọng nói: “Ta không làm đâu, mắc cỡ chết người.”



Lục Giam khẽ nhếch môi cười nhẹ, tiếp nhận bát và thìa

trong tay Lâm Cẩn Dung, cúi đầu uống một hớp lớn, cầm bát đặt ở một bên, gắt

gao ôm nàng, cúi đầu xuống. Lâm Cẩn Dung mắt thấy hắn cách nàng càng ngày càng

gần, trong lòng biết không tránh khỏi, đơn giản nhắm hai mắt lại, lẳng lặng chờ

đợi. Hồi lâu không thấy gì, trợn mắt nhìn lên, Lục Giam đang cúi xuống nhìn

nàng, hai tròng mắt tối tăm như đầm sâu không thấy đáy.