Thế Hôn

Chương 249 : Hơi nước

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Biểu hiện tối nay của Lục Giam cùng lúc sáng thật sự

khác nhau rất lớn, trong phòng mùi khói đốt cùng tro giấy trong chậu than không

thể che giấu, hắn không hỏi một chữ, ngược lại quấn quít lấy nàng thân thiết,

thậm chí không cố kỵ nha hoàn. Dị thường rõ ràng như vậy, rõ ràng đến mức Lâm

Cẩn Dung muốn xem nhẹ cũng không được.



Lâm Cẩn Dung nháy mắt tính toán chiều hướng tệ nhất ——

nếu Lâm Thế Toàn nhìn thấy Lục Vân né tránh, vậy không bài trừ Lục Vân thấy

được Ngô Tương đưa thư cho nàng. Lục Vân lúc trước đột nhiên chuyển biến thái

độ, bộc lộ vẻ mặt yếu đuối cho nàng xem, chính là khiến nàng cảm thấy khác

thường, giờ phút này càng làm cho nàng không thể không hoài nghi Lục Vân có suy

nghĩ gì đó hay không, bao gồm việc ám chỉ cho Lục Giam.



Trừ bỏ điều này ra, nàng thật sự không thể nghĩ ra khả

năng khác khiến Lục Giam đột nhiên thay đổi. Muốn giải quyết chuyện này, tốt

nhất chính là cùng Lục Giam nói chuyện rõ ràng, nhưng với tính tình của Lục

Giam, biểu hiện cho thấy sẽ không chủ động nhắc tới. Dù nàng chủ động nhắc đến,

cũng phải lo lắng nên nói như thế nào mới có thể che giấu được đây? Nói thư kia

là Dương Mạt gửi, vậy sao không nhờ Lục Giam chuyển giao, chẳng lẽ bảo là thư

miệng? Nếu thật sự là Dương Mạt gửi, cần phải lấy ra làm chứng cứ, thì nàng lấy

đâu ra? Vừa rồi đốt cái gì? Vì sao phải nói dối? Muốn che giấu cái gì? Điểm mấu

chốt là, nàng cũng không biết Lục Vân rốt cuộc cùng Lục Giam nói gì đó, hoặc là

Lục Giam từ người bên ngoài biết được cái gì.



Nàng đã đánh mất tiên cơ, hoặc là nói vận khí không

tốt, để lộ chân tướng. Quả nhiên giống như Ngô Tương đã nói, một lời nói dối sẽ

dẫn tới vô số lời nói dối khác. Điều này làm cho Lâm Cẩn Dung có chút ảo não,

nhưng nàng thật là không cam lòng, thật vất vả mới an bài cục diện, không thể

để nó bị phá hư. Vô luận sự tình là do người nào nói, cũng không có thể chạy

loạn trong trận tuyến, thấy chiêu tiếp chiêu là được. Lâm Cẩn Dung đã có chủ ý,

không chút nào né tránh đối diện ánh mắt của Lục Giam, trầm thấp mà rõ ràng

hỏi: “Mẫn Hành vì sao nhìn ta như vậy? Chàng nhìn ta như vậy khiến ta thập phần

không được tự nhiên.”



Lục Giam chưa từng nghĩ đến nàng sẽ hỏi trắng ra như

vậy, có chút kinh ngạc cúi mắt, buông nàng ra xoay người ngồi xuống, bưng lên

bát tiếp tục uống canh.



Lâm Cẩn Dung không thấy hắn trả lời, cũng không hỏi

thêm, ngồi một bên, học theo bộ dáng hắn nhìn hắn, nàng thật muốn xem, bị người

khác nhìn như vậy, hắn sẽ làm như thế nào?



Canh uống tới khi cạn đáy, Lục Giam chung quy không
là phu thê, phu thê là một, không phải người ngoài, cho dù ta làm không được,

ta cũng có thể đưa ra ý tưởng.”



“Đây là điều tất nhiên, trong thôn trang không phải do

một mình chàng an bài sao?”Lâm Cẩn Dung tựa như thả lỏng căng thẳng, nàng nhẹ

nhàng đẩy đầu gối dưới người đi, che lại vạt áo, nghiêng thân mình đối diện với

Lục Giam, vui vẻ nói: “Hôm nay gặp được Ngô Nhị ca, hắn còn nói chàng so với

hắn tinh thông việc vặt, thật sự là hiếm khi thấy hắn khen chàng, chỉ tiếc tiếp

theo lại mắng chàng vài câu.”



Lục Giam khẽ cong khóe môi, trong thần sắc cũng không

có nửa điểm ngoài ý muốn: “Nàng gặp được hắn?”Vừa nói, vừa ấn nàng nằm xuống,

như cũ đặt gối đầu lại cho nàng, lại kéo chăn lên đắp thật kỹ.



Quả nhiên là đã sớm biết việc này. Lâm Cẩn Dung đánh

giá thần sắc Lục Giam: “Đúng vậy, hôm nay A Vân chạy đến vườn trốn tránh khổ

sở, ta sợ nàng luẩn quẩn trong lòng, theo đi xem, kết quả lại bị nàng đuổi đi,

ở con đường nhỏ ngoại viện gặp Tam ca, Lưu Nhi, cùng Ngô Nhị ca, Ngô Nhị ca kể

chàng đêm qua giảo hoạt, khiến hắn quá chén, làm hại hắn thiếu chút nữa không

xuống được giường, suýt nữa thì xấu mặt.”



Lục Giam nửa khép mắt, thưởng thức ngón tay nàng, nhẹ

nhàng vểnh vểnh lên khóe môi: “Hắn nói vậy sao? Rõ ràng là hắn mang theo một

đám người đến chuốc rượu ta mà.”Ngữ khí đã không còn giống vừa rồi, thêm vài

phần nhẹ nhàng cùng thản nhiên.



Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Chàng không phải không biết,

hắn từ trước đến nay đều tự cho là mình có lý, nếu hắn có nửa phần cẩn thận

kiên định như chàng thì làm sao phải ăn đau khổ như vậy?”



Lục Giam nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ách xì 1 cái: “Canh

giờ không còn sớm, ngủ đi.”Lâm Cẩn Dung mệt mỏi, đầu óc lại thanh tỉnh vô cùng,

nàng còn nói chưa dứt lời, sao có thể để hắn đi ngủ? Nàng cúi đầu nói: “A Vân

cảm xúc có chút không ổn, tất cả đều là cố gắng chống đỡ thôi. Hôm nay thấy

chúng ta đứng đó nói chuyện, cũng không tới gần chỉ trốn trốn ẩn dấu, giống như

là sợ Ngô Tương cùng Tam ca chê cười nàng vậy, trước mặt bọn nha hoàn hung hăng

phát hỏa với ta, đảo mắt lại ghé vào trong lòng ta gào khóc. Khi chàng khuyên

nhủ nàng, trăm ngàn lần phải chú ý đúng mực.”