Thế Hôn
Chương 250 : Tâm tư
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Lục Giam trầm mặc một lát, nói: “Ta sẽ chú ý.”
Lâm Cẩn Dung khe khẽ thở dài: “Ta lúc trước vẫn lo
lắng nàng vì việc Kim gia oán trách ta, sau đó nàng cùng ta chịu nhận lỗi, lại
ghé vào trong lòng ta khóc lớn ta mới có thể nhẹ lòng. Nhưng chàng vừa mới nói,
chuyện này định rồi, nếu nàng lại hỏi ta, ta nên nói thế nào bây giờ? Nàng có
thể lại tự giận mình hay không đây?”
Lục Giam đứng dậy thổi tắt đèn: “Hẳn là sẽ không. Muội
ấy thực quan tâm nàng.”
Lời này nói ra không hề cho có lệ, còn mang theo vài
phần tuyệt đối, thực rõ ràng, lúc trước Lục Vân là tìm hắn nói chuyện rất
nhiều. Lâm Cẩn Dung không thèm nhắc lại, yên lặng tính toán sự tình trải qua
một lần, đại khái đã đưa ra chủ kiến.
Người có thể ở trước mặt Lục Giam nói việc ngày hôm
nay, cũng có thể khiến hắn tin tưởng chỉ có thể là Lục Vân, mà Lục Vân nói tất
nhiên thập phần có kỹ xảo, hơn phân nửa là ra vẻ quan tâm nàng. Thí dụ như nói,
ta nhìn thấy Ngô Nhị ca đưa cho tẩu tử cái gì đó, có phải tẩu tử có chuyện gì
cầu Ngô Nhị ca hay không a, có cần hỗ trợ linh tinh gì đó, tóm lại không có khả
năng là, tẩu tử cùng Ngô Tương có tư tình. Lời này không thể nói lung tung, nếu
Lục Vân dám nói như vậy, Lục Giam đương nhiên sẽ trở mặt, Lục Vân cũng không
ngốc nghếch.
Nhưng chỉ nói mơ hồ như thế, dễ dàng khiến người ta
miên man bất định. Không có một nam nhân nào lại hào phóng đến mức độ đó, tùy ý
để thê tử của mình cùng một nam tử không có quan hệ huyết thống có bí mật nào
đó không để cho mình biết. Từ lúc Lục Giam cùng nàng nói những lời kia, có gì
không tiện hay cần hỗ trợ thì cứ bảo hắn, có thể lý giải, hắn cho rằng, nàng
gạt hắn thu nhận gì đó từ Ngô Tương rồi lại tiêu hủy, chính là về chuyện sinh
ý, không muốn để hắn biết, cho nên giấu hắn hướng Ngô Tương xin giúp đỡ, từ tối
nay về sau hắn sẽ không nhắc lại việc này, cũng sẽ không hỏi nàng đốt cái gì,
lại càng không hỏi thăm bất cứ ai để chứng thực.
Coi như đã rất bao dung rộng lượng rồi, chừa ra một
lối thoát, cũng tin tưởng nàng trừ việc đó ra cũng không có sự tình gì khác,
nhưng nhắc nhở của hắn cũng chính là uyển chuyển nói cho nàng biết, hắn không
phải không cần, hắn hoàn toàn vô cùng để ý, hắn mới là trượng phu của nàng, mới
là nam nhân nàng nên dựa vào, cho nên mới có đánh giá dò xét vừa rồi.
Hắn không phải không biết, hắn cái gì cũng đều biết,
cho nên rõ ràng ngửi thấy mùi khói đốt, rõ ràng biết nàng nói dối, nhưng không
giáp mặt vạch trần nàng, để nàng mở cửa sổ cho bay mùi, nhìn thấy tro giấy cũng
nói: “Tiểu thư hôm nay không ăn cơm chiều, giờ phút này đã khuya, hẳn là đói
bụng rồi chăng?”
Lục Vân không nói gì, cúi mắt bất động, Châu Nhi lá
gan lớn tiến lên hai tay dâng cháo, Lục Vân trầm mặc một chút, rốt cuộc vẫn
tiếp nhận. Vừa mới uống một ngụm liền phun ra, ném bát xuống, mắng: “Thứ này
cũng dám cho ta ăn sao? Ai bảo các ngươi cho nhiều đường như vậy?”
Cháo tổ yến văng khắp nơi, bắn tung tóe lên chân váy
và hài của Châu Nhi. Giản Nhi có chút kinh ngạc, lại phá lệ đồng tình với Châu
Nhi, Châu Nhi không giống với nàng, cũng không phải từ nhỏ đã đi theo Lục Vân,
vốn là nha hoàn nhị đẳng ở chỗ Lục lão phu nhân, sau khi Lục Vân trở về từ
Giang Nam Lục lão phu nhân đã tặng cho nàng, tính tình rất nhu hòa. Lục Vân mặc
dù cũng phát tác với Châu Nhi, nhưng không thể giống như đối với nàng không chỗ
nào kiêng kị, hôm nay Lục Vân ném bát Châu Nhi bưng lên thật đúng là lần đầu
tiên. Chẳng lẽ cháo này thật sự không ổn?
Châu Nhi không có nửa điểm nan kham ủy khuất. Trong
suốt thi lễ, thanh âm không lạnh không nóng: “Là lỗi của nô tỳ, nô tỳ sẽ hầm
lại một bát khác cho tiểu thư.”
Lục Vân phiền chán hất mặt.
Châu Nhi ngồi xổm xuống lưu loát thu dọn các mảnh nhỏ
cùng cháo văng ra trên sàn, Giản Nhi tìm khăn đến giúp đỡ nàng lau sạch, trong
giây lát đã xong xuôi, hai người đi rửa tay, Châu Nhi cảm kích nói: “Đa tạ tỷ
tỷ.”
Giản Nhi nói: “Không có gì, nhưng cháo kia ngọt như
vậy sao?”
Châu Nhi nhỏ giọng nói: “Không phải ta cho đường, ta
cũng không biết, cũng không dám nếm thử.”
Giản Nhi khe khẽ thở dài: “Thôi làm cho nhanh. Trời
lạnh đêm dài, ngươi mặc nhiều áo vào, bảo Lan Nhi đi cùng ngươi đi.”
Châu Nhi lại cười nói: “Nha đầu kia tuổi còn nhỏ, đã
sớm ngủ, tự ta đi, đã quen rồi có gì phải sợ? Chính là bát này bị vỡ, nếu là có
người hỏi, tỷ tỷ còn phải giúp ta tìm lý do thoái thác mới đúng.” Vừa nói, vừa
kéo áo choàng, cầm đèn lồng rời đi, ra viện môn, rẽ trái rẽ phải, Châu Nhi giơ
lên đèn lồng chiếu sáng chung quanh, rồi thổi tắt, cẩn thận hướng tới sân viện
của Lã thị.