Thế Hôn
Chương 25 : Sáo cổ 1
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Mưa rơi rơi, đêm thu se lạnh.
Tiếng mưa đập vào cửa sổ, hơi hơi rung động, thổi qua
từng cơn gió lạnh, Lâm Cẩn Dung bừng tỉnh dậy, nhìn ngọn đèn mờ nhạt làm bằng
sứ men xanh đặt ở góc phòng, nàng không gặp ác mộng, sau khi nhìn thấy Lục
Giam, nàng ngược lại không gặp ác mộng nữa. Vậy đây có được tính là một chuyện
tốt hay không?
Đang sợ sệt, chợt nghe cửa “Chi nha” một tiếng vang
nhỏ, Lâm Cẩn Dung nhanh nhắm mắt lại, khẽ hé qua rèm mi nhìn qua, Quế ma ma ôm
thêm chăn đệm, nhẹ tay nhẹ chân phủ lên cho nàng, lại đi đến ngọn đèn kiểm tra
còn dầu thắp hay không, thấy mọi việc đều thỏa đáng, mới nhẹ nhàng lui ra
ngoài, đóng cửa lại.
Lâm Cẩn Dung nắm thật chặt chăn. Quế ma ma là một nhũ
mẫu tận chức tận trách, mỗi đêm luôn đến kiểm tra mọi thứ, xem nàng, cũng xem
Quế Viên. Lúc này phủ thêm chăn cho mình, tất nhiên cũng đắp cho Quế Viên. Chỉ
đáng tiếc, Quế ma ma có nữ nhi như Quế Viên; Mà Quế Viên, lại may mắn có mẫu
thân như Quế ma ma.
Lâm Cẩn Dung lấy tay sờ sờ hai chìa khóa nhỏ trong
người, nhẹ nhàng cười, mấy ngày qua Quế Viên thần sắc rối rắm muốn nói lại thôi
tất cả đều rơi vào trong mắt nàng, nhưng chìa khóa này, Quế Viên vĩnh viễn cũng
đừng nghĩ tới việc lấy lại. Tựa như những thứ này, là của nàng, nếu nàng không
muốn đưa, ai cũng đừng nghĩ đến việc lấy đi. Muốn lấy, trừ phi nàng không cần.
Nàng lại nghĩ tới sự kiện kia — nàng nhớ rõ, có rất
nhiều nơi cách kinh thành khá xa, hàng hóa vận chuyển khó khăn, mất rất nhiều
thuế má, năm nay là mùa thu hoạch của Bình Châu, sang năm Bình Châu vẫn sẽ có
mùa thu hoạch lớn, vì vậy sang năm đối với Bình Châu cùng Thanh châu mà nói,
chính là một năm biến chuyển, bên trên sẽ ra luật định mua ngân (bạc) nộp
cống. Có rất nhiều thuế hộ không có bạc, phải đến cửa hàng bán vàng bạc để đổi,
số lượng cụ thể nàng không rõ lắm, nàng chỉ nhớ rõ năm ấy Bình Châu cùng Thanh
châu đều có người nhờ vậy mà phát tài. Sau đó thường có người đến kinh thành
mua vàng bạc, nhờ vào việc trưng thu thuế má hết sức kiếm lời.
Cho nên nàng đặc biệt nghĩ tới mở một cửa tiệm bán
vàng bạc, nhưng nguyện vọng này chỉ sợ không khó mà thành, nhưng tối thiểu có
thể đứng giữa kiếm lời một chút chăng? Nhưng luận về tiền vốn, nơi duy nhất
nàng có thể nghĩ cách cũng chỉ có Đào thị. Đào gia giàu có, của hồi môn của Đào
thị không ít, trong đó có rất nhiều vàng bạc, nếu có thể được Đào thị ủng hộ,
lại tiến tới liên hợp với Đào gia, để Đào gia ra mặt làm chuyện này, không muốn
Quế ma ma đi ra ngoài không lâu, đã thấy Quế Viên cầm
ô xách thực hộp thướt tha đi tới, vẻ mặt vui vẻ, trước đem ô đang nhỏ nước giao
cho Đậu Nhi, lại ở đứng ở thảm trước cửa cầm khăn lau khô hài, vừa thấy Quế ma
ma, liền thấp giọng nói: “Nương a, người đã nói với tiểu thư chưa?”
Quế mẹ trừng mắt nhìn nàng một cái, một tay tiếp nhận
thực hộp, một tay âm thầm dùng sức nhéo nàng một cái, âm thanh lạnh lùng nói:
“Không có, cũng không cho ngươi đề cập đến nửa chữ, bằng không lão nương sẽ lấy
gậy trúc đánh chân của ngươi!”
Quế Viên đau đến nhe răng trợn mắt, lại không dám ồn
ào, mất hứng cố làm mặt bình tĩnh cùng Quế ma ma vào phòng, thăm dò nhìn nhìn
buồng trong, một bên cùng Quế ma ma bố trí bát đũa, một bên tò mò thấp giọng
hỏi: “Ta vừa rồi thấy Lệ Chi, nàng vội vã đi đâu vậy?”
Quế ma ma còn chưa mở miệng, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung đi
ra, ôn hòa nói: “Ta bảo nàng đi thỉnh Ngũ tiểu thư đến uống trà, đêm nay ta
muốn đến dự bữa cơm cáo biệt Cữu phu nhân.”
Quế Viên lập tức lại mếu mếu miệng, chuyện chạy việc
có thể được thưởng tiền trước kia đều là nàng đi làm, hiện tại sao Lệ Chi dần
dần lại thay thế? Vì thế mặt ra vẻ ủy khuất, Quế ma ma ho nhẹ một tiếng: “Đi
lấy khăn nóng đưa cho tiểu thư lau tay!” Nói xong bước lên phía trước, che lại
biểu tình của Quế Viên, không muốn để Lâm Cẩn Dung nhìn thấy sinh chán ghét.
Lâm Cẩn Dung đã sớm đem vẻ mặt cử chỉ của mẫu tử hai
người xem ở trong mắt, nàng chỉ lo vùi đầu ăn cơm, cho rằng cái gì cũng không
nghe không thấy. Trừ bỏ Lệ Chi, ai hầu hạ bên người cũng không cần phải bận tâm
nhiều. Tối thiểu Quế ma ma là thật tâm đối đãi với nàng, cũng còn biết nên cư
xử đúng mực.
Được một lúc, Lệ Chi thân có dính chút mưa chạy trở
về, nói: “Tiểu thư, Ngũ tiểu thư thu nhận sáo cổ, vô cùng vui mừng, đáp ứng lập
tức sẽ tới đây. Nhưng nô tỳ nhìn mọi người trong phòng nàng đang thu thập này
nọ, bộ dáng có vẻ như sắp xuất môn, cũng không biết tới kịp không?”
“Có hỏi là chuyện gì không?” Lâm Cẩn Dung nhìn ra
ngoài cửa sổ, mưa thu vẫn đang rơi không ngớt, thời tiết thế này Lâm gia tiểu
thư lại muốn xuất môn, vậy chắc hẳn đã có chuyện gì đó phát sinh.