Thế Hôn

Chương 26 : Sáo cổ 2

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Lệ Chi mở to mắt mắt nhìn, nhẹ giọng nói: “Hình như

Đại thiếu gia muốn thỉnh Lục gia huynh muội đi đông giao Bình Tể tự ngắm phong

diệp. Nô tỳ thấy Tín Nhi giấu giấu giếm giếm, liền cố ý nói rõ, người sai nô tỳ

tới là vì muốn cáo biệt Cữu phu nhân.”



Lâm Cẩn Dung thấy nàng tinh tế như vậy, dĩ nhiên nhìn

thấu bản thân đối với Lục Giam vô tình, trong lòng không khỏi cả kinh, che giấu

giống như nhẹ nhàng nhéo nàng một cái, thấp giọng sẵng giọng: “Thật là làm ta

sợ, ngươi nói như vậy, Ngũ tiểu thư nhất định sẽ đến!”



Lệ Chi đánh giá thần sắc của nàng, ra vẻ nghịch ngợm

cười. Trong lòng lại thầm nghĩ đáng tiếc. Nghe nói đã nhiều ngày qua Lục Giam ở

Bình Châu bái kiến vài văn nhân nhã sĩ nổi danh, thanh danh nổi lên, được rất

nhiều người xem trọng. Đại phòng thừa dịp Tứ tiểu thư, Lục tiểu thư, Thất tiểu

thư đang bị cấm chừng, liền nhanh chân nhanh tay trong chốc lát thỉnh Lâm Ngọc

Trân dẫn Lục gia huynh muội đến làm khách, trong chốc lát lại an bài đi ra

ngoài du ngoạn.



Hôm nay là Đại thiếu gia ra mặt, thỉnh Lục Giam đi

ngắm phong diệp, Lục Giam đi, Lục Vân tất nhiên cũng nhân cơ hội muốn đi, vậy

Ngũ tiểu thư cũng thuận lý thành chương (hợp tình hợp lý) đi cùng

biểu muội. Ý ở trong lời, ý tứ của Đại phòng ai cũng thấy, nhưng Lâm Ngọc Trân,

lão thái thái, lão thái gia cũng chưa tỏ vẻ phản đối, cũng sẽ không có ai dám

nhiều lời một câu. Cho dù là Nhị phu nhân, cũng chỉ là dám phát hỏa với hạ nhân

mà thôi.



Rõ ràng là Tứ tiểu thư là tỷ tỷ đứng phía trước, cũng

so với Ngũ tiểu thư ôn nhu đôn hậu, nhân tài càng xuất chúng, lão thái thái

thật là bất công! Lệ Chi lại nhịn không được thở dài.



Không bao lâu, “Xoạch, xoạch” tiếng guốc gỗ bước trên

con đường rải đá thanh thúy vang lên, Lâm Ngũ tiểu thư người chưa đến, thanh âm

đã tới trước: “Tứ tỷ tỷ, ta tới rồi! Cám ơn sáo cổ của tỷ a, ta rất cao hứng,

tỷ đang làm gì vậy?”



Lâm Cẩn Dung nghênh đón đi ra cửa, nhưng thấy Lâm Ngũ

mắt phượng cười tươi như trăng rằm, bên tai đeo hai khuyên tai trân châu như

hai giọt lệ, bên ngoài khoác áo choàng sắc vàng nhạt, bên trong mặc váy gấm mềm

mới tinh màu phấn hồng, eo nhỏ được một chiếc thắt lưng màu lục bằng tố cẩm

thắt chặt, hai khối dương chi bạch ngọc áp lên chân váy sắc lục như ý kết dải,

quả nhiên giống như liễu xanh mùa xuân, tươi mát đáng yêu.



Lâm Ngũ một tay ngăn lại Quế Viên muốn tiến lên giúp

nàng cởi áo choàng, cười dài nói: “Ta đã sớm nghĩ đến việc tới thăm Tứ tỷ, cũng

muốn đi nói với tổ phụ, không phải lỗi của Tứ tỷ, Tứ tỷ không nên bị phạt!

Nhưng mà……” Mắt phượng của nàng khẽ nhíu, mang theo chút lấy lòng cùng quan tâm

nói: “Nhưng mà mẫu thân nói, chuyện tổ phụ đã quyết định không thể dễ dàng làm
Lại nghe đằng trước có tiếng người cười duyên nói:

“Đằng trước là Tứ tỷ tỷ sao? Tỷ đừng đi, là chúng ta.” Chính là thanh âm của

Lâm Ngũ.



Lâm Cẩn Dung không khỏi nhíu mày, Lâm Ngũ không phải

đi Bình Tể tự, khoảng cách khá xa chẳng phải sẽ ở lại đó qua đêm sao? Tại sao

hiện tại đã trở lại?



Lúc này mọi người cũng dần dần đến gần, quả nhiên là

Đại phòng Lâm Đại thiếu gia, Lâm Tam thiếu gia, Lâm Ngũ tiểu thư cùng huynh

muội Lục Giam, Lục Vân.



Song phương thi lễ, Lâm Ngũ vui vẻ cầm tay Lâm Cẩn

Dung, đánh giá nàng nói: “Tỷ tỷ tốt của ta, tỷ đã được ra ngoài? Ta không nuốt

lời chứ?”



Quế Viên nghe thấy lời này còn có chút tức giận bất

bình. Nhận vật quý của người khác không làm được việc, còn muốn trước mặt khách

nhân khiến Lâm Cẩn Dung mất mặt, chẳng lẽ Đại phòng thật sự muốn giúp đỡ hay

sao?



Lâm Cẩn Dung lại lười cùng Lâm Ngũ so đo, chỉ cúi mắt

nói: “Cũng nhờ Ngũ muội nhiệt tình, Đại bá mẫu quan tâm, tổ mẫu từ tâm. Mọi

người là từ đâu tới đây?”



Lục Vân cười nói: “Chúng ta vốn định đi Bình Tể tự

ngắm phong diệp, ai ngờ thời tiết không thuận lợi, mưa đã được mấy ngày khiến

đường lầy lội, đoàn chúng ta đi được nửa đường bị chặn lại, xe ngựa không qua

được, đành phải dẹp đường hồi phủ . Ngũ biểu tỷ thân mình có chút khó chịu,

chúng ta liền trước đưa nàng về nhà, cũng tới đây thỉnh an ngoại tổ phụ, ngoại

tổ mẫu.”



Lâm Cẩn Dung chất phác “Nga” một tiếng, cũng không

định nói nhiều với bọn họ, nhưng thấy Lục Vân kéo lấy tay áo của nàng, nói:

“Vừa rồi là Tứ biểu tỷ thổi sáo phải không? Không biết là do tiên sinh nào dạy?

Thổi rất hay, có thể dạy ta không?”



Chỉ nghe Lục Giam thấp giọng nói: “A Vân, Tứ biểu tỷ

của muội còn có việc, ngày khác nói sau cũng không muộn, đừng trì hoãn nàng.”



Có việc hay không sao ngươi biết? Nhìn thế này, có vẻ

như hắn chính là người ôn nhuận biết săn sóc người khác nhất trên thế gian này

vậy. Lâm Cẩn Dung mày nhẹ nhàng cau, còn chưa mở miệng, chợt nghe Lâm Ngũ cười

nói: “Vân muội muội, muội an tâm, Tứ tỷ luôn hòa khí thân ái, nhất định có thể

dạy cho muội.”