Thế Hôn
Chương 253 : Bôi thuốc
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Lục Vân ngẩn ra, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Lục Giam,
như không thể tin được hắn sẽ nói như vậy với nàng. Bọn nha hoàn đã sớm thức
thời lui xuống, Lâm Cẩn Dung cũng đi theo lui ra ngoài đứng ở ngoài cửa, không
ở đó khiến người ngại ngùng.
Chỉ nghe bên trong Lục Giam nói: “Vốn ta đã sớm muốn
nói với muội, có điều nhìn thấy muội tâm tình không tốt, nên chậm chạp chưa
thốt ra. Nhưng chung quy việc này ta vẫn muốn nhắc nhở muội, ta là huynh trưởng
của muội, hai người chúng ta từ nhỏ thân thiết, có việc ta không nói với muội,
người bên ngoài vị tất đã nói với muội.”
Lục Vân áp lực nức nở một tiếng thật dài.
“Tẩu tử muội đã nói qua với ta, bảo ta thay muội khẩn
cầu tổ phụ, nhưng mà không thành. Tính tình tổ phụ thế nào muội cũng biết, một
khi đã đưa ra chủ ý sẽ không dễ dàng sửa đổi. Nếu xấu thì không nói, ta vô luận
như thế nào cũng sẽ giúp muội, nhưng trên thực tế muội lại không thể cứ trì
hoãn.” Lục Giam tĩnh lặng một lát, rồi chậm rãi nói: “Việc hôn nhân với Kim gia
muội nên chấp nhận đi thôi, tổ phụ cùng mẫu thân sẽ không hại muội. Tuổi muội
mặc dù không tính là lớn, nhưng muốn tìm thanh niên tài tuấn xuất thân tiến sĩ,
gia đạo giàu có có tiền đồ, niên mạo tương đương… Thật sự không dễ. Muội cũng
biết, hàng năm sĩ tử dự thi nhiều như nước sông Chử giang, có thể đỗ là số rất
ít, những người đó đa số đều không còn trẻ, có nhiều người là trung niên, đều
đã thành thân, còn lại vị tất có thể có duyên phận kia. Nếu là mấy năm trước
thời điểm muội còn nhỏ chậm rãi tìm kiếm một sĩ tử có tiền đồ thì không nói,
nhưng nay, muốn tìm người đỗ tiến sĩ cũng phải đợi đến năm sau, khi đó muội đã
mười chín, không nhất định có thể gặp được người thích hợp. Nam tử quan trọng
nhất là nhân phẩm năng lực tài cán, so sánh một chút, Kim Thừa Cấp…”
Lục Giam hiếm khi một hơi nói nhiều như vậy, mỗi câu
đều là thập phần khẩn thiết, nhưng Lục Vân không thể chịu được chân tướng. Lâm
Cẩn Dung nhẹ nhàng vặn eo một chút bởi vì đứng quá lâu mà tê mỏi, im lặng chờ
đợi Lục Vân phát tác.
“Đủ!” Lục Vân quả nhiên giọng the thé nói: “Các ngươi
người người nói đến đạo lý đều là bộ dạng này, ta không nói lại các người. Ta
khổ sở, đơn giản chính vì ta không phải là nam tử mà thôi, cho nên mạng của ta,
chung thân của ta, tiền đồ của ta toàn bộ đều bị giày xéo trong tay các người,
còn không phải các người nói cái gì thì chính là cái đó sao? Có thể có người
đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ cho ta hay không?” Kế tiếp là khóc
lóc cơ hồ do áp lực kéo dài.
Thanh âm nàng khá lớn, bọn nha hoàn đều nghe thấy,
có chút khách khí mà thôi, nếu thật sự nói ra, ngược lại có vẻ nàng không quy
củ, khiến mặt Lâm Cẩn Dung bị bôi đen, không đáng nói, vì thế tức giận bất bình
nhịn xuống.
Trở lại trong phòng, không đợi ai mở miệng, Lệ Chi
trước hết đem lê hoa cao lấy ra, giúp Lâm Cẩn Dung bôi thuốc. Lục Giam tiếp
nhận: “Để ta.”
Đông chí mọi người đều có tiền thưởng, có rượu và đồ
ăn, có bộ đồ mới để mặc, Quế ma ma lúc trước còn hoan hoan hỉ hỉ, tính chờ hai
người trở về sẽ dẫn nha hoàn ma ma trong phòng tới dập đầu tạ ơn. Nhất thời
thấy vết thương trên cổ tay của Lâm Cẩn Dung, không khỏi cả kinh hỏi: “Đây là
như thế nào? Thiếu phu nhân có đau không? Người từng tuổi này, nhưng mà còn
chưa bị rách da đến mức này bao giờ.”
Lục Giam trên mặt hiện lên một tia quẫn bách, chỉ cúi
mắt nhìn hộp đựng lê hoa cao.
Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Không có gì, đêm đã khuya,
ma ma đi nghỉ đi.”
Quế ma ma cẩn thận đánh giá Lục Giam, thật cẩn thận
nói: “Nhị gia, thiếu phu nhân tính tình có đôi khi hơi quật cường, cũng không
có ý xấu, nếu nàng có chỗ nào không đúng, thỉnh người thông cảm nhiều hơn, nếu
không thì nói với phu nhân, phu nhân nhất định sẽ dạy dỗ nàng.” Nàng là nhũ
mẫu, trong phòng người có thể nói với Lục Giam như thế cũng chỉ có một mình
nàng.
Lục Giam cúi mắt thấp giọng nói: “Ta đã biết, ma ma.”
Lệ Chi lúc này thấy Quế ma ma thật đáng yêu, liền cười
đẩy nàng đi xuống: “Không có trở ngại gì, chỉ là có chút ngoài ý muốn mà thôi.
Nhanh đi ngủ đi, nơi này đã có ta rồi.”
Lệ Chi lại khôn khéo, chỉ huy bọn nha hoàn đưa nước ấm
vào, trải đệm giường xong, liền cẩn thận đóng cửa lại, để hai người Lâm Cẩn
Dung và Lục Giam tự bôi thuốc nói chuyện.
Lâm Cẩn Dung cúi mắt nhìn Lục Giam đang chuyên chú bôi
thuốc cho mình, thấp giọng nói: “Đây là lần thứ hai A Vân ở trước mặt ta nói về
việc tuyệt thực, lấy cái chết đấu tranh.”