Thế Hôn

Chương 254 : Tuyết quang

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Lục Giam động tác vừa chậm, giương mắt chống lại ánh

mắt Lâm Cẩn Dung, không biết Lâm Cẩn Dung có ý gì. Đây là chuyện vắt ngang giữa

hai người, muốn quên cũng không quên được. Đêm tân hôn, hắn từng cùng Lâm Cẩn

Dung nói qua, chuyện lần trước đã quên rồi, có điều cảm giác không thoải mái

vẫn còn đó.



Bởi vì duyên cớ gặp gỡ, lòng tự trọng của hắn càng

mạnh, cũng rất hiếu thắng. Lâm Cẩn Dung thà chết cũng không chịu gả cho hắn,

đối với hắn khi đó mà nói, xem như là việc mất mặt nhất cũng là việc thống khổ

nhất trong cuộc đời. Nhưng hắn không thể lựa chọn, thống khổ qua đi chỉ có thể

tiếp nhận, giống như hắn không thể lựa chọn được làm nhi tử của ai, vì thế hắn

không thể lựa chọn hôn nhân của chính mình.



Làm con thừa tự của Đại phòng, hắn đã cố gắng thỏa mãn

yêu cầu của bọn họ, liều mạng đọc sách tiến tới, chứng minh bản thân không phải

là người vô dụng, không để đến một ngày Đại phòng có nhi tử thân sinh, một cước

đá bay hắn; lại nhận được sự coi trọng cùng bồi dưỡng đặc biệt của Lục lão ông,

hắn phải càng thêm khắc khổ cố gắng, không cô phụ sự kỳ vọng của Lục lão ông,

không thể khiến người trong gia tộc chê cười hắn và Lục lão ông, cưới Lâm gia

nữ nhi, nếu không muốn khiến phu thê bất hoà, thống khổ cả đời, thì phải hết

sức tranh thủ cầm sắt cùng minh. Không thể hoàn mỹ như ý nguyện, ít nhất cũng

nên cố gắng tranh thủ.



Hắn không tin số mệnh, hắn không chịu thua, hắn muốn

tranh đấu, cho nên hắn càng cố gắng, hắn học cách nhường nhịn, hắn không bằng

Ngô Tương thông minh, tài hoa hơn người, chói lóa mắt người khác; không giống

Lâm Thận Chi, có thể tâm vô giữ vụ (tâm an nhàn, không

phải lo lắng chuyện gì), một lòng dốc sức cầu học, không thể

so với Lục Luân, có phụ mẫu huynh trưởng để dựa vào, mọi sự không quan tâm, có

thể tùy hứng vui đùa, khoái hoạt tự tại, hắn phải cố kỵ rất nhiều, gánh vác rất

nhiều thứ.



Nhưng hắn chỉ là một người trẻ tuổi non nớt, không có

bao nhiêu lịch duyệt cùng kinh nghiệm đàm luận, cho dù là Lục lão ông nói

nhiều, có Chư tiên sinh giáo huấn, hắn cần phải chậm rãi tự mình đi thể nghiệm.

Trừ bỏ bền lòng cùng nghị lực, khắc khổ ra, hắn thật đúng là không còn chỗ nào

để được khen ngợi nữa, hắn chỉ có thể so với người khác càng cố gắng hơn nữa.

Hắn mệt muốn chết mà.



Đêm đông yên tĩnh, ngoài cửa sổ tuyết rơi lớn, gió

lạnh lăng liệt, trong phòng ấm hương yên tĩnh, thoải mái hợp lòng người, khiến

người ta đặc biệt muốn nói gì đó với người bên cạnh. Lục Giam cũng là như vậy,

hắn lẳng lặng nhìn Lâm Cẩn Dung, ánh đèn nhu hòa chiếu lên người nàng như nhuộm
nhưng bởi vì mới mẻ, cho nên sinh ý khá tốt.



Quản sự là người phía nam, dẫn vài tiểu nhị ở cửa hàng

uống rượu, say rượu, làm rơi nến, xảy ra hỏa hoạn, không gây ra tai nạn chết

người, nhưng làm cháy mấy gian cửa hàng cách vách. Sau đó quản sự kia nhanh

chân bỏ chạy, nhanh như chớp không còn thấy bóng dáng tăm hơi.



Lục lão ông nương theo cớ này, trừng phạt Lục Thiệu

dùng người không chu toàn, đẩy Lục Giam ra để ý hậu sự, nhưng Lục Giam lúc ấy

xử lý chuyện này cũng không dễ dàng, vốn đã cố gắng áp chế, chuẩn bị việc bồi

thường các cửa hàng cách vách cho tốt, sau đó lại có người ngáng chân, trong đó

chủ một gian tạp hoá nhỏ là một quả phụ, quả phụ này không hiểu vì sao lại treo

cổ tự tử, bỏ lại một tiểu nhi tử, bị người khác khuyến khích, mỗi ngày ở trước

đại môn của Lục gia không ngừng gây sự, vừa đòi bồi thường, vừa đòi mạng người,

dù thế nào cũng không buông tha.



Nhị phòng khi đó có ý xem náo nhiệt, Lục Giam trở nên

sứt đầu mẻ trán, cuối cùng vẫn là Lục Thiệu ra mặt mới thu phục nổi, vì thế Lục

Giam lúc này mới nghi ngờ.



Có chuyện của Phương Trúc, Lâm Cẩn Dung không khỏi suy

nghĩ, chuyện này vừa mới bắt đầu thật sự là ngoài ý muốn, nhưng đến tiếp đó có

phải liên quan đến Nhị phòng hay không? Thà rằng tin là có, không thể tin là

không, cẩn thận luôn tốt hơn.



Lục Giam rất nhanh thu thập thỏa đáng, chuẩn bị xuất

môn: “Còn sớm, nàng ngủ tiếp đi, bảo bọn nha hoàn trông chừng, nếu có chuyện

gì, sẽ gọi nàng cũng không muộn.”



Lâm Cẩn Dung kéo lấy góc áo của hắn, thấp giọng nói:

“Mặc kệ là chuyện gì đều không cần gấp, cẩn thận một chút.” Những chuyện khác

nàng không dám nói, cũng không thể nhiều lời.



Lục Giam ôn hòa cười: “Không có việc gì đâu, nàng an

tâm.” Ánh mắt của hắn dưới tuyết quang có vẻ phá lệ sáng trong, hắc bạch phân

minh.



Lâm Cẩn Dung trở lại trong phòng, cũng không còn tâm

tư ngủ tiếp, đơn giản nghiêng người nằm nghỉ trên tháp, cẩn thận nghĩ lại một

số chi tiết nàng còn nhớ, nàng tất nhiên không thể để Nhị phòng được như ý

nguyện, làm việc thiếu đạo đức còn tỏ vẻ ta đây.