Thế Hôn
Chương 257 : Quấy phá
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Lục Giam từ trong nha môn đi ra, lại thỉnh vài quản sự
tới Ngũ Trượng lâu ăn uống, đợi đến khi chiêu đãi xong, về nhà đã gần đến canh
hai.
Vào cửa ngửi thấy mùi thơm không giống hương bách hợp
ngày thường, giống như hoa mai, lại giống như hương lan, thanh u nhập phế, rất
dễ ngửi. Nhìn qua, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung dẫn theo vài nha hoàn, ngồi trên tháp
cười tủm tỉm vây quanh lư hương bằng sứ men xanh hít thử. Hắn cảm thấy tâm tình
tốt, cười nói: “Làm sao lại có mùi hương mới này?” Một mặt nói, một mặt đi qua,
tiếp nhận khối hương liệu trong tay Lâm Cẩn Dung, nhân tiện liền cầm tay của
Lâm Cẩn Dung.
Vài nha hoàn thấy thế, đều mím môi cười, cúi đầu tản
ra, một người đi xách hài cho hắn, một người chuẩn bị nước ấm, lại có người
chuẩn bị xiêm y mặc trong nhà, rồi pha trà.
Lâm Cẩn Dung nói: “Là Tam ca giữa trưa sai người đưa
tới, tên là Lan Hương Hỉ, nói là nếu thích, thì đưa cho chàng để tặng Chư sư
mẫu dùng.” Nói xong nhẹ nhàng tránh qua: “Trước mặt bọn nha hoàn lại làm như
vậy, đi rửa tay thay quần áo đi. Trên người toàn là mùi rượu.”
“Làm khó cho hắn có tâm như vậy, mùi rất thơm.”Lục
Giam theo lời thả hương liệu xuống, đứng dậy thay quần áo rửa tay rửa mặt, lại
uống canh giải rượu rồi hỏi Lâm Cẩn Dung: “Tôn quả phụ nơi đó thế nào?”
Lâm Cẩn Dung liền gọi Lệ Chi lại đây nói cho hắn nghe:
“Mẫu tử hai người không biết chữ, ở nhờ nhà bà con, cửa hàng đó là tổ nghiệp
của Tôn gia, hai mẫu tử phải dựa vào nó mà sinh sống, không cần nhiều tiền,
cũng không muốn bán, muốn sửa chữa lại một lần nữa, khai trương cửa hàng, tổn
thất cũng muốn bồi thường.”
“Này cũng phải, nên bồi thường.”Lục Giam nghe thấy
Trâu lão thất dám giả danh lừa gạt Tôn quả phụ, không khỏi nhíu mày lại nói:
“Thật to gan.”
Lâm Cẩn Dung liền bảo Lệ Chi lui xuống, nhỏ giọng nói:
“Ta cũng thấy lá gan ghê gớm thật, cửa hàng nhỏ kia đã mở nhiều năm cũng chưa
thấy ai đưa ra chủ ý này, tại sao lúc này đột nhiên có người tới theo dõi? Ta
liền kỳ quái, ai dám tùy tiện dựa vào danh nghĩa nhà chúng ta đi lừa dối một
quả phụ chứ?”
Lục gia ở Bình châu, không dám nói là số một số hai,
nhưng cũng được xếp hạng thượng lưu, con cháu có chức vị, gia tài bạc triệu,
người lớn thịnh vượng, lại là đại tộc, không có người nào dám trêu chọc. Lục
là không được, Đào thị gấp đến độ xoay quanh, liền yêu cầu Chu thị, La thị tới
thăm Lục Vân, mượn cơ hội hỏi han xem Lâm Cẩn Dung rốt cuộc khi nào thì mới có
thể trở về.
Mà một ngày này, chính là cùng Tôn quả phụ hoàn tất
mọi thủ tục, ngay tại một ngày này, tổn thất lớn nhất, vốn đã sớm đàm luận
xong, chỉ thiếu mỗi việc giao tiền nữa thôi. Nhưng người ở cửa hàng Vương gia
đột nhiên tới tìm Lục Giam một lần nữa đàm luận về vấn đề bồi thường, vì thế
chuyện của Tôn quả phụ liền giao cho quản sự đi làm.
Điều kiện đền bù đã sớm ổn thỏa, giấy tờ cũng đã sớm
chuẩn bị tốt, là một việc cực kỳ đơn giản, bất quá chỉ là song phương ký tên
đồng ý, kiểm kê tiền tài là tốt rồi. Nhưng một ngày này, có vài người đứng ngồi
không yên.
Lâm Cẩn Dung sáng sớm đã chặt chẽ chú ý động tĩnh của
Nhị phòng bên kia; Lục Giam đến tiệc rượu do Vương gia mời, tuy rằng nỗ lực
cùng người đàm tiếu, cũng là có chút không yên lòng; Lâm Thế Toàn đã dậy sớm,
dẫn theo vài quản sự tiểu nhị đắc lực xuất môn; Phạm Bao mang theo vài phần tâm
sự, yên lặng nhìn Lục lão ông ngồi ở cửa sổ thản nhiên phơi nắng; còn có vài
người, so với ngày thường càng thêm im lặng trầm mặc.
Đến thời gian, Lâm Cẩn Dung, Lâm Ngọc Trân cùng Chu
thị, La thị, Đào thị theo Lục lão phu nhân đi ra Vinh Cảnh cư, đến phòng Lục
Vân thăm bệnh. Mới ở trong phòng ngồi xuống, trà còn chưa dâng lên, đã thấy
Phương Trúc ở mành bên ngoài lung lay một chút.
Lâm Cẩn Dung bất động thanh sắc đứng lên, không nhanh
không chậm ra cửa phòng, đứng dưới hành lang.
Phương Trúc thanh âm có chút phát run: “Thiếu phu
nhân, quả nhiên có tiểu nhân quấy phá.” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Châu Nhi đang
cầm bàn hoa quả trái cây tới đây, liền ngừng lại, cười tủm tỉm nói: “Thiếu phu
nhân, lão thái thái muốn giữ nhóm Cữu phu nhân ở lại dùng cơm. Vương An Gia
hỏi, không biết khẩu vị của nhóm Cữu phu nhân thế nào?”
Lâm Cẩn Dung thu liễm thần sắc nói: “Ở thôn trang
không phải mới tặng mấy con thỏ hoang, gà rừng đến sao? Lần trước đông chí khi
ăn nồi lẩu kia thấy rất ngon, vừa vặn làm để nhóm Cữu phu nhân nếm thử.” Phương
Trúc đáp ứng, lại hỏi chuẩn bị rượu gì không.
Lâm Cẩn Dung thấy Châu Nhi cầm hoa qua đi vào buồng
trong, mới nhỏ giọng hỏi: “Hết thảy đều mạnh khỏe chứ?”