Thế Hôn
Chương 258 : Âm mưu
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Trong phòng truyền ra tiếng La thị liên miên cằn nhằn
an ủi, thanh âm Chu thị có nề nếp, nơi đây thật sự không phải là chỗ để nói
chuyện, Phương Trúc cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể lời ít mà ý nhiều đáp:
“Tốt.”
Lâm Cẩn Dung trong lòng liền kiên định, phái Phương
Trúc đi xuống: “Cơm chiều còn cần người trông chừng, nhóm Cữu phu nhân hiếm khi
tới đây, không thể khinh mạn.”
“Thiếu phu nhân yên tâm, tất sẽ không hỏng việc.”
Phương Trúc hành lễ lui ra, Lâm Cẩn Dung xoa xoa thái dương, xoay người vào
phòng.
Lục Vân vấn thành hai búi tóc, tà tà tựa vào gối lớn,
sắc mặt vàng như nến, hai mắt vô thần, đối với các cữu mẫu thần sắc thản nhiên,
cũng không thân thiết, đơn giản chỉ là ứng phó mà thôi. Nàng giống tính Lâm
Ngọc Trân, loại chuyện này tuyệt đối không chịu dễ dàng lấy ra nói trước mặt
người ngoài, ngay cả là thân cữu mẫu cũng không được, chính là rất sợ khiến
người ta chê cười.
Trong trường hợp đó, dù mẫu tử hai người không nói,
người bên ngoài trong lòng đều biết. Chu thị cũng đành thôi, thứ nhất do tính
cách, thứ hai cũng không có gì mâu thuẫn với các nàng, chỉ uyển chuyển khuyên
bảo. La thị thì không giống như vậy, từng câu từng chữ không thèm cân nhắc: “Ngoại
tổ mẫu của con trong lòng cực kỳ lo lắng, muốn tự mình đến thăm nhưng thời tiết
cũng không tốt, vừa khéo đêm đông chí lại uống vài chén rượu, trên người vẫn
mệt mỏi. Ta nói A Dung con cũng là người từng trải, hai người tuổi tác tương
đương, lại là thân biểu tỷ muội, có cái gì mà không thể nói với nhau? Con vừa
vặn khuyên nhủ A Vân a.”
Đào thị thở ra một hơi, thấy bản thân đúng là không
thể chống đỡ nổi, sao lại nghĩ tới việc mang La thị đến chứ. Lâm Ngọc Trân khó
chịu, lại nghĩ nàng cùng Kim gia bên kia quan hệ chặt chẽ, loại chuyện này nếu
rơi vào tai người của Kim gia lại càng không được, vì thế nghẹn khuất nhẫn
nhịn, chỉ sẵng giọng: “Nhị tẩu nói gì vậy, cái gì mà người từng trải?”
La thị cũng rất vui vẻ, thầm nghĩ ngươi cũng có ngày
hôm nay, nhớ ngày đó ở trước mặt ta diễu võ dương oai, không coi mẫu tử ta ra
gì, đối phó với ta chỉ như hạ nhân, hiện tại lại yêu cầu ta. Nghĩ thì nghĩ vậy
nhưng trên mặt La thị lại tỏ ra xấu hổ ngượng ngừng vì lỡ lời.
Lục Vân hơi hơi thay đổi thần sắc: “Không khéo, ta
cũng vậy ngày đông chí uống nhiều rượu, lại ăn hơi nhiều thịt nướng, bị thổi
lai cho hắn, tỏ vẻ đã thu nhận số tiền này, bằng không Nhị thiếu phu nhân hỏi
đến, hoặc là bị người vu khống nói hắn không đưa tiền đến, hắn sẽ ăn mệt.”
“Lúc này, người Nhị gia sai tới đã biết đây là kẻ lừa
đảo, liền bất động thanh sắc tiếp tục nhìn xem. Tôn quả phụ liền năn nỉ thân
thích kia viết vài chữ, người nọ liền vào buồng trong mân mê một hồi, cầm một
tờ giấy đi ra, bảo Tôn quả phụ điểm chỉ đồng ý. Tôn quả phụ không nghi ngờ hắn,
lập tức liền ấn vào dấu tay, còn liên thanh nói thiếu phu nhân thật sự là người
lương thiện. Mạnh Quý kia lại khuyên nhi tử của Tôn quả phụ cũng ấn dấu tay,
người Tôn gia muốn kiếm tiền, hài tử kia liền cũng làm theo.”
Phương Trúc dừng một chút, nuốt một ngụm nước miếng:
“Vì thế Mạnh Quý kia cầm tờ giấy đi ra cửa, người của Nhị gia đi theo. Ý là
muốn nhìn hắn cấu kết với người nào, tìm hiểu nguồn gốc, rồi sẽ bắt người đó.
Ai ngờ hắn ta rất ranh ma, nửa đường đi vào một khu nhà, thiếu chút đã chạy
trốn được. May mắn là Lâm Tam gia mang theo nhiều nhân thủ, phát hiện không
đúng liền dẫn người xông vào, bắt được người đó ở cửa sau. Từ trong lòng hắn
lấy ra một biên lai, một tờ lại biến thành hai tờ, một cái có dấu tay của Tôn
quả phụ, một cái có dấu tay của Tôn Thủ Hổ, cũng không phải biên lai nhận tiền,
mà chính là khế thư bán nhà trao tay.”
Ngay cả danh nghĩa của Lâm Cẩn Dung cũng bị lợi dụng,
Lệ Chi hít một ngụm khí lạnh, mang theo sợ hãi nhìn về phía Lâm Cẩn Dung:
“Người nào ác độc như thế, dùng thanh danh của thiếu phu nhân làm chuyện thiếu
đạo đức này.”
Tuy rằng có chi tiết không giống như kiếp trước, nhưng
cũng không khác biệt lắm so với suy đoán của nàng, Lâm Cẩn Dung lại hỏi Phương
Trúc: “Tiếp theo thì sao?”
Phương Trúc nói: “Tiếp theo Lâm Tam gia liền áp giải
người này, sai người đi thông báo Tôn gia, cũng bắt lấy thân thích kia của Tôn
quả phụ, mang theo người của Tôn gia đi cùng với Nhị gia trực tiếp đưa đến
trong nha môn. Chuyện sau đó thì nô tỳ không biết.”
Lục Giam lại áp dụng phương thức trực tiếp đưa tới
quan phủ, là điều Lâm Cẩn Dung không nghĩ đến. Nếu chuyện này không liên quan
đến Nhị phòng, xử lý như thế nào cũng không sao, nếu có liên quan với Nhị
phòng, cũng không biết Lục lão ông sẽ suy nghĩ thế nào. Nàng ngẫm nghĩ, rồi bảo
Phương Trúc: “Đi hỏi thăm một chút, tình huống của lão thái gia bên kia như thế
nào.”