Thế Hôn
Chương 260 : Bắt mạch
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Gió nổi lên, trăng tàn không tình nguyện biến mất
trong tầng mây dày đặc, thiên địa trong lúc đó rốt cục một mảnh hôn ám. Trong
Tụ Hiền các vẫn còn đèn, trên cửa sổ giấy chiếu ra hai bóng người đang đứng nói
chuyện với nhau.
Lục lão ông thưởng thức cầm một khối dương chi bạch
ngọc, thản nhiên nói: “Nói như vậy, chính là một án bình thường có người lúc
cháy nhà mà đi hôi của mưu tài thôi sao?”
Phạm Bao gật đầu: “Đã dùng mọi hình cụ, kẻ lưu manh
này cũng chỉ nói là do Trâu lão thất sai sử. Mà Trâu lão thất này, kỳ thật gọi
là Lưu Tín, trong tay luôn có tiền tài không minh bạch, kết giao với toàn kẻ
lưu manh vô lại, hại người lừa gạt không một việc nào không làm, có lẽ hắn đã
nghe ngóng được mà chạy thoát. Có mấy khổ chủ đi ra, đều kiện hắn lừa bịp tống
tiền.”
Lục lão ông cúi mắt nói: “Người mua là ai?” Nếu lừa,
vậy cũng phải có người mua chứ?
Phạm Bao thở dài: “Vẫn không biết, kẻ lưu manh kia chỉ
làm việc được giao, sự tình còn lại do Lưu Tín xử lý.” Hắn dừng một chút, nói
ra điểm quan trọng: “Chưa từng nghe nói có lui tới gì người với trong nhà.”
Lục lão ông vẫn không tự giác so đầu vai rồi chậm rãi
buông lỏng, khoát tay áo: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Phạm Bao đáp ứng, lại nhỏ giọng nói: “Nhị gia
hôm nay sáng sớm lại đi huyện nha, mười phần mạnh mẽ. Khi cùng Vương gia viết
văn thư, lại phát hỏa với một quản sự hỏng việc, thực là không giống với ngày
thường.”
Đương gia, lúc nào nên mạnh mẽ thì phải mạnh mẽ, như
vậy tốt lắm. Lục lão ông trong giọng nói mang theo vài phần thoải mái: “Tùy
tiện hắn đi. Ngày mai ngươi bảo Hàn Căn lại đây một chuyến.”
Một tia sáng chọc trời chiếu ra, khiến vạn vật trên
thiên địa phủ màu sắc rực rỡ, Lâm Cẩn Dung đứng ở nhị môn, tâm tình khoái trá
nhẹ nhàng thổi ra một làn khói trắng. Nàng chung quy không cần chờ đến lúc Lục
Giam rời nhà liền tới thăm phụ mẫu, bỏ xuống trong tay một đống việc lớn việc
nhỏ, đúng lúc lại là một ngày nắng thế này, liên tưởng đến mấy ngày tới thoải
mái khoái trá, thật sự là không thể không khiến người ta vui mừng.
Lục Giam cùng với Lâm Diệc Chi tới đón Lâm Cẩn Dung về
nhà nói chuyện với nhau hai câu, rồi sai người thỉnh Lâm Cẩn Dung lên xe. Sau
đó cùng Lâm Diệc Chi cưỡi ngựa đưa Lâm Cẩn Dung về nhà. Mới ra đại môn, đã thấy
một quản sự mặc miên bào màu xám, thấp bé nhanh nhẹn tuổi chừng ba mươi đang
đứng dưới gốc bàng xuống ngựa, hướng tới Lục Giam hành lễ vấn an: “Nô tài Hàn
Căn, gặp qua Nhị gia, xin thỉnh an Nhị gia.”
Chuyện của phú gia, bên trong luẩn quẩn nhiều vòng,
việc này một đại phu như hắn không nên quản. Thủy lão tiên sinh liền dặn dò Đào
thị: “Sau khi thuốc mua về, ta sẽ tự mình sắc, bên trong còn muốn bỏ thêm hai
vị thuốc ta bí mật chế ra.”
Đào thị chỉ cần biết rằng Lâm Cẩn Dung thân thể không
có trở ngại gì, thì mọi sự đại cát, luôn nói lời cảm tạ, bảo Cung ma ma đưa
Thủy lão tiên sinh trở về.
Lục Giam liền cùng Lâm Cẩn Dung cáo từ: “Ta đi về
trước, nếu không có gì, từ nay trở đi ta sẽ phải trở lại chỗ tiên sinh. Trở về
rồi ta sẽ tới tìm nàng.”
Lâm Cẩn Dung vội nói: “Ta ở đây đã có mẫu thân chiếu
cố, Mẫn Hành không cần quan tâm.”
Đào thị cười tủm tỉm nhìn hai người cung kính với
nhau, đuổi Lục Giam: “Nhanh đi, đừng quên chính sự.”
Đợi đến khi Lục Giam rời đi, liền bảo Lâm Cẩn Dung đi
ngủ: “Ngay cả Thủy lão tiên sinh cũng nói con mệt mỏi, nhanh ngủ đi.”
Lâm Cẩn Dung biết nghe lời, im lặng lên giường, ngủ
thẳng đến khi trời ngả về phía tây, thần thanh khí sảng lặng lẽ mở mắt, một bát
thuốc nóng hầm hập cùng với vẻ mặt tha thiết của Đào thị đưa tới trước mặt
nàng.
Lâm Cẩn Dung cũng không chối từ, uống hết bát thuốc
không thừa một giọt. Quế Viên pha trà, Đậu Nhi dâng nước hầu hạ nàng súc miệng.
Đào thị vừa lòng nhìn bát thuốc trống không, nói: “Ta
đã nói không thể có trở ngại gì mà. Ta đã cùng Lục Giam nói qua, bảo hắn về nhà
kể lại tình hình với bà bà con, nàng nói, nếu con đã trở lại, thì cứ nghỉ ngơi
hai ngày, có chút da thịt thì hẵng về nhà.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Cũng không biết hai vị kia
muốn ầm ỹ bao lâu.” Vì quyết định để Lâm Cẩn Dung về nhà mẹ đẻ, mọi việc sẽ do
Lâm Ngọc Trân, Đồ thị, Sa ma ma quản lý gia sự, có thể thấy, Lâm Ngọc Trân cùng
Đồ thị không biết sẽ phát sinh bao nhiêu xung đột.
Đào thị trừng mắt: “Liên quan gì đến con? Nhà hắn ầm ỹ
thì kệ nhà hắn, từ trước khi con chưa gả vào chẳng lẽ không sống nổi sao?” Lập
tức vừa cười: “Buổi tối ta sẽ làm đồ ăn ngon cho con.”
Lâm Cẩn Dung đáp ứng, tính toán muốn tìm cơ hội một
mình gặp mặt Thủy lão tiên sinh mới được.