Thế Hôn

Chương 261 : Đan sa

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


“Thế nhân nghĩ rằng dùng Đan Sa có thể cầu Trường

Sinh, ta lại cho rằng, đó là độc vật. Bao năm qua người dùng đan dược bị chết

cũng không thiếu.” Thủy lão tiên sinh từ một quyển sách cũ nát ngẩng đầu lên,

nghiêm túc nhìn Lâm Cẩn Dung.



Lâm Cẩn Dung không biết nên trả lời thế nào, cúi đầu

đứng ở một bên lên tiếng: “Tiên sinh là người hiểu biết y dược, luôn luôn

đúng.”



Thủy lão tiên sinh trầm mặc một lát, nói: “Trong thuốc

kia, bên trong có Đan Sa.”



Lâm Cẩn Dung tay không tự giác trở nên căng thẳng, cố

gắng cười nói: “Lão bản bán thuốc đã nói, cũng sẽ không hại người.”



Thủy lão tiên sinh gật gật đầu: “Đó là tất nhiên. Chỉ

cần dùng lượng thích hợp sẽ không gây chết người, nhưng độc vật chính là độc

vật, ngày ngày tích lũy luôn không tốt. Cho nên ta mới bảo giá của nó so với

hoàng kim, vì chính là không nên để người ta dùng nhiều.”



Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lại nghe Thủy

lão tiên sinh nói: “Thứ này ta vốn làm ra không nhiều lắm, giờ phút này trong

tay lại không có, cũng không định làm thêm. Lúc trước ta không biết sao con lại

có, cũng không biết vì sao con phải dùng nó. Nhưng ta nghĩ đến, chắc hẳn con có

nguyên nhân của mình.”



Lâm Cẩn Dung bị hắn hỏi đến mục đích cũng cự tuyệt,

chỉ lặng im không nói.



Thủy lão tiên sinh vốn cũng không định nghe nàng trả

lời, chỉ nói tiếp: “Con dùng không nhiều lắm, lần này ta sẽ rửa sạch cơ thể cho

con một chút, ngày sau, thuốc này có thể không dùng thì đừng dùng nữa. Sức khỏe

cả đời bị hủy hoại thật không đáng, nếu không ta chỉ sợ tương lai con sẽ hối

hận.”



Lâm Cẩn Dung chỉ cảm thấy một cảm giác mát mẻ chậm rãi

trào dâng trong lòng, liền giương mắt nhìn Quế Viên cùng Đậu Nhi đứng rất xa

ngoài cửa sổ, cái mũi ê ẩm thấp giọng hỏi: “Tiên sinh có thể có biện pháp khác

không?”



Thủy lão tiên sinh hồi lâu không nói chuyện, đôi mắt

cũng không biểu lộ điều gì, khiến Lâm Cẩn Dung khó có thể đánh giá, chỉ cúi mí

mắt theo dõi gáy sách hắn đang cầm, phảng phất giống như nhìn xem thập phần

nghiêm túc.


ta sẽ sai người đi nói với nàng.”



Lục Giam lặng im một lát, cười cười: “Không cần. Đêm

đã khuya, chẳng phải là quấy nhiễu giấc mộng của người khác sao?”



Lâm Diệc Chi vốn cũng là nói giỡn, thấy hắn nói như

thế, cũng chỉ cười cười, đưa hắn đến đại môn, tận mắt nhìn hắn lên ngựa, lại

dặn dò Trường Thọ cùng tùy tùng vài câu, rồi ra lệnh người đóng cửa lại.



Lục Giam đang định giơ roi ngựa, chợt nghe thấy tiếng

sáo kia lại vang lên, vừa cẩn thận lắng nghe, lại không thấy đâu nữa, lôi kéo

con ngựa chờ trong chốc lát, rồi bảo Trường Thọ cùng các tùy tùng: “Đi thôi.”



Trời còn mập mờ, Lâm Cẩn Dung đã tỉnh lại, mơ hồ đang

muốn dậy, lại nghĩ tới Đào thị hôm qua dặn dò: “Về nhà thì cứ nghỉ ngơi cho

tốt, đều biết con trở về nghỉ ngơi, không có người hà khắc con, cũng không cần

con phải dậy sớm, muốn ngủ tới khi nào thì ngủ tới lúc đó, muốn tự tại thế nào

cũng được.” Vì thế liền khẽ cười, nghiêng thân ôm chăn nặng nề ngủ tiếp.



Vừa nằm xuống ngủ thẳng đến khi trời sáng rõ, bị Lưu

Nhi cầm lông vũ ở chóp mũi quét tới quét lui, khiến nàng ngứa ngáy hắt xì một

cái mới thanh tỉnh lại. Đào thị tuy rằng giáo dưỡng Lưu Nhi nghiêm khắc, nhưng

cũng chưa từng bắt ép nàng đánh mất cá tính, thấy Lâm Cẩn Dung hắt xì tỉnh dậy,

thì Lưu Nhi chỉ tươi cười, ngồi xuống giường, đem lông vũ giấu ở phía sau: “Tứ

tỷ tỷ ngủ lại hắt xì a, kỳ quái.”



Lâm Cẩn Dung tóc tai rối tung ngồi dậy, làm bộ muốn

bắt nàng: “Tiểu nha đầu tác oai tác quái, cho rằng ta không biết muội làm

chuyện tốt gì sao!”



Lưu Nhi thét chói tai chạy đi, tránh ở phía sau Liễu

Khê ló đầu ra, chớp một đôi mắt vô tội, cười hì hì nói: “Tứ tỷ tỷ, ta kỳ thật

là phụng lệnh thẩm đến gọi tỷ rời giường uống thuốc, tới giờ uống thuốc rồi.”

Không đợi Lâm Cẩn Dung trả lời liền vươn tay trêu nàng: “Tứ tỷ tỷ không biết

xấu hổ, lớn như vậy mà vẫn còn nằm trên giường.”



Lâm Cẩn Dung mím môi cười, tiếp nhận bát thuốc Đậu Nhi

dâng lên, giả ý nói: “Nhiều như vậy một mình ta sao uống cho hết? Tiểu nha đầu

lại đây giúp ta uống hai ngụm đi.”



Lưu Nhi vội liều mạng che miệng lại, dùng sức lắc đầu:

“Không uống, không uống.” Vừa nói, vừa thi lễ với Lâm Cẩn Dung: “Ta còn phải đi

đáp lời với thẩm, không bồi Tứ tỷ tỷ.” Nói xong nhanh như chớp chạy đi.