Thế Hôn
Chương 262 : Chưa từng
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Lâm Cẩn Dung uống xong thuốc, lại ăn điểm tâm mà Đào
thị tỉ mỉ chuẩn bị cho nàng rồi mới đến sân viện của Đào thị.
Đào thị lôi kéo tay nàng cao thấp đánh giá một phen,
cười nói: “Khí sắc tốt hơn nhiều.”
Nào có nhanh như vậy? Lời này vừa nói ra, trong phòng
mọi người đều nở nụ cười, Bình thị có bầu, có chút lo lắng, tính cách cũng sáng
sủa hơn chút, liền thanh thúy nói: “Trở về nhà mẹ đẻ, có thân mẫu đau lòng,
tiểu cô ăn ngon ngủ ngon, tâm tình cũng tốt, khí sắc không tốt mới là lạ.”
Lâm Cẩn Dung liền đứng dậy cùng nàng hành lễ nói lời
cảm tạ: “Đa tạ tẩu tử thay ta bố trí phòng ở, thực thoải mái, không hề giống
với nơi đã lâu không có người ở. Vừa ấm áp lại khô ráo.”
“Không có gì.” Bình thị có chút thẹn thùng cười cười,
chuẩn bị hoàn lễ, Đào thị vội kêu bọn nha hoàn đỡ lấy nàng, oán trách nói: “Con
đang có bầu, lại là trưởng tẩu, thay nàng làm lụng vất vả, nàng cảm tạ con thì
con nên nhận. Nhanh ngồi đi.”
Lâm Cẩn Dung liền đỡ Bình thị ngồi bên cạnh Đào thị,
Bình thị liền thuận theo: “Ta nghe Ngũ gia nói, đêm qua cô gia tặng nhân sâm
cho lão thái gia cùng lão thái thái, bị lão thái gia giữ lại Thính Đào cư thảo
luận hồi lâu. Khi đi ra vừa vặn nghe thấy tiểu cô thổi sao, dù bên ngoài trời
lạnh, vẫn không nhúc nhích nghe xong hồi lâu.”
Đào thị còn có vài phần hứng thú: “Thật sự có chuyện
này sao? Sáng sớm Ngũ lang lại đây thỉnh an, cũng không nghe thấy hắn nói.”
Nghĩ đến Lục Giam như thế, chứng tỏ phu thê tình cảm sâu đậm, vì thế trong mắt
liền mang theo vài phần cười, hỏi Lâm Cẩn Dung: “Chẳng lẽ hắn ngày thường chưa
từng nghe con thổi sáo sao?”
“Cũng ít khi có hứng thú.” Lâm Cẩn Dung cười đùa trong
chốc lát, nói: “Ta muốn đến cửa hàng nhìn xem thế nào.”
Đào thị sẵng giọng: “Không phải con bị lao lực quá độ
sao? Vừa mới nghỉ ngơi nửa ngày, con đã muốn chạy đến cửa hàng sao? Đã có Tam
ca con để ý, con còn chỗ nào không thể yên tâm?”
Lâm Cẩn Dung cười mà không nói, chỉ hướng Lưu Nhi nháy
mắt, Lưu Nhi liền tiến lên ôm đùi Đào thị, khuôn mặt phấn nộn cọ qua cọ lại
trên người Đào thị: “Thẩm nương, Lưu Nhi muốn đi thăm ca ca.”
Đào thị đương nhiên biết đây là bị mê hoặc, bất đắc dĩ
vô cùng, đành phải nói: “Thôi ta an bài người chuẩn bị xe cho các con, đi sớm
yêu một chút cũng không có gì kỳ quái. Lục Giam trầm mặc một lát, nói: “Nàng đã
an bài là được rồi.”
Lâm Cẩn Dung cũng thấy hắn có chút khác thường, liền
cười nói: “Ngày mai chàng sẽ đến thư viện, nhớ rõ đem mấy thứ đi. Ta sớm đã thu
dọn cho chàng, lại phân phó Lệ Chi, lễ vật mang tặng Chư tiên sinh cùng sư
nương chàng trăm ngàn lần chớ quên.”
“Ta sẽ để ý. Chuyện của Tôn quả phụ còn chưa có kết
luận, ta đại khái đi khoảng mấy ngày sẽ trở về.” Lục Giam trên mặt lộ ra tươi
cười vài phần thật tình thật lòng, hướng tới gần mặt nàng: “Hôm qua về nhà, tổ
phụ để ta gặp một quản sự, gọi là Hàn Căn, chính là người hôm qua trước khi
xuất môn gặp qua. Tổ phụ nói, ngày sau sẽ để hắn đi theo ta làm việc. Tương lai
nàng chuẩn bị lễ vật cho mọi người dịp lễ tết, chớ quên chuẩn bị cho hắn một
phần.”
Lâm Cẩn Dung tiếp lời: “Nói như vậy, tổ phụ tính để
chàng quản lý cửa hàng?”
Lục Giam gật gật đầu: “Nghe ý tứ của tổ phụ, đại khái
năm sau, sẽ phân công một lần nữa. Có Hàn Căn giúp đỡ để ý, ta không cần tùy
thời tới tới lui lui, chỉ để ý đại sự, vốn sẽ không ảnh hưởng thời gian đọc
sách.”
Lâm Cẩn Dung theo trực giác biết Nhị phòng tất nhiên
sẽ không ngồi chờ chết, lại không biết kế tiếp Nhị phòng sẽ có chiêu gì, nên
ứng đối thế nào, liền thấp giọng nói: “Như vậy, chỉ sợ về sau chàng sẽ càng khó
khăn.”
Lục Giam trong mắt hàm chưa tươi cười, cúi mắt nhìn
nàng, đột nhiên nâng tay nàng lên, thanh âm thấp không thể nghe thấy: “Khổ cho
nàng.”
Lâm Cẩn Dung cứng đờ, rũ mắt xuống đất, thấp giọng
nói: “Tại sao đột nhiên nói vậy?”
Lục Giam cũng rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Tối hôm
qua ta nghe thấy nàng thổi sáo, thổi rất hay. Ta vốn đã đáp ứng khi nào nhàn
rỗi sẽ dẫn nàng đi chơi, nhưng chưa từng làm được… Chờ ta thi đỗ, nhất định sẽ
cầu tổ phụ để nàng theo ta, nàng cố gắng nhịn một chút.”
Kiếp
trước hắn chưa từng nói với nàng điều này! Lâm Cẩn Dung mắt đột nhiên chua xót,
mạnh đứng lên, đưa lưng về phía Lục Giam nhìn ra ngoài cửa sổ.