Thế Hôn

Chương 263 : Sự kiện

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Lục Giam không nghĩ tới Lâm Cẩn Dung sẽ có phản ứng

như vậy, thấy Lâm Cẩn Dung vẫn không nhúc nhích đưa lưng về phía hắn, không

khỏi mê hoặc lo lắng, định chuyển người qua đằng trước nhìn Lâm Cẩn Dung rốt

cuộc làm sao. Vừa mới đứng dậy, Lâm Cẩn Dung lại nhanh chóng nghiêng mình,

không chịu nhìn hắn, thấp giọng nói: “Chàng xuất môn đã lâu rồi đúng không?”



Lục Giam theo trực giác cảm thấy lúc này tốt nhất

không nên cứng rắn lôi kéo nàng đối diện với hắn, theo ý của nàng có lẽ tốt

hơn, liền rầu rĩ nói: “Cũng vài canh giờ rồi.”



Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Chàng sớm trở về đi.

Trong nhà bận rộn, đừng để người ta đàm tiếu.”



Lục gia lúc này đúng là bận rộn, phu thê hai người đều

không có đó, tất cả đều chạy đến nhạc gia không quay về, khẳng định sẽ có người

nói nhảm. Lục Giam trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: “Vậy. . . Ta đi đây.”



Lâm Cẩn Dung vẫn quay lưng lại với hắn: “Ta không tiễn

chàng.”



Lục Giam lại đứng trong chốc lát, vốn định gọi nàng

quay đầu cho hắn nhìn một cái, cuối cùng lại nói: “Nàng bảo trọng, uống thuốc

ngoan, ta đi đây.”



Lâm Cẩn Dung không quay lại, chỉ gật gật đầu.



Lục Giam liền xoay người đi ra ngoài. Lâm Cẩn Dung

nghe thấy tiếng bước chân của hắn xa dần, mới quay đầu lại, đem hai ngón tay đè

lên khóe mắt, ngồi trên tháp một lát, rồi lên tiếng tiếp đón bọn nha đầu tiến

vào: “Phu nhân đâu rồi? Ngày mai muốn đi Bình Tể tự đúng không? Các thứ đã thu

thập xong chưa?”



Lục Giam ở trước cửa viện dừng chân, quay đầu nhìn

mành cửa buông xuống trước cửa phòng, lại quay đầu, im lặng bước đi trong ánh

tịch dương.



. . .



Ngày kế là một ngày nắng hiếm thấy trong mùa đông lạnh

lẽo, ánh mặt trời từ hoa văn trên cửa sổ chiếu vào, xua tan vài phần hàn khí

trong phòng.



Lệ Chi nghiêm túc kiểm tra các thứ Lục Giam định mang

đi lại một lần nữa, xác nhận không có gì sơ sót, mới bảo đám người Trương ma ma

cùng nàng đem đồ đưa cho Trường Thọ đứng chờ ở nhị môn, dặn dò nói: “Rương bên
tức đứng lên ra tiếng thét to đuổi đi, con mèo kia bị kinh hãi, nhảy loạn lên.



Trương ma ma cầm một sào trúc, hét to nói: “Đều tránh

ra, xem lão nương thu thập nó!” Hai gậy tre rơi xuống, không đánh trúng, khiến

con mèo kia càng thêm cả kinh khiến sào trúc bị đổ, mọi người vội vã đỡ lấy sào

trúc, ôm đệm chăn, áo khoác, đều chỉ hận chính mình thiếu mấy cánh tay, Anh Đào

thấy tình thế không ổn, vội đứng dậy đóng cửa giữa, không cho nó vào nhà.



Con mèo kia lại xoay người chạy tới chỗ khác, người

trong viện cùng nhau thét to truy đuổi, mới xem như dồn nó trèo lên một cái

cây, đứng ở trên cây không dám xuống dưới, chỉ thê thảm kêu gào. Bọn nha hoàn

một bên thu thập tàn cục, một bên vui sướng khi người gặp họa cười nó: “Có bản

lĩnh thì trèo xuống đi, kêu đi, kêu đi, thật là đáng ghét mà.”



“Sao lại thế này?” Lệ Chi đi tới cửa nhìn thấy một

mảnh hỗn loạn, không khỏi nhíu mày, nghiêm khắc nhìn Anh Đào.



Anh Đào thấy nàng trong mắt bốc hỏa, trong lòng có

chút hoảng hốt, cười làm lành nói: “Không biết con mèo này từ đâu chạy tới, vừa

vào liền nhảy loạn lên, cuối cùng vẫn không để nó chạy vào phòng.”



Lệ Chi nghe nói nó chưa vào phòng, trên mặt cũng đỡ

khó coi hơn nhưng vẫn nói: “Phơi nắng đệm chăn, vì sao không đóng cửa viện?”



Anh Đào liền ủ rũ, tiến lên nhỏ giọng nói: “Vài người

các nàng tới tìm ta chơi, ta đã quên sai người đóng cửa.”



Mấy nha hoàn kia thấy tình thế không ổn, liền muốn cáo

từ, Lệ Chi xoay người đóng cửa viện, ra hiệu với Trương ma ma, lại thay đổi

khuôn mặt tươi cười, tiến lên kéo mấy người nàng ngồi xuống: “Hiếm khi các muội

tới làm khách, vừa thấy ta về liền rời đi, ta sẽ ăn thịt người sao? Song Toàn

đi châm trà, Song Phúc a, đi lấy ô mai ngâm đường cùng kẹo dẻo mới lấy ở cửa

hàng trước đó vài ngày ra một cái đĩa để vài vị tỷ tỷ nếm thử đi.”



Vài nha hoàn thấy Lệ Chi cười tủm tỉm, không thể cự

tuyệt, đều lần lượt ngồi xuống, hàm chứa tươi cười cầm đồ ăn vặt lên ăn. Lệ Chi

phân phó Anh Đào một bên lo sợ bất an: “Đứng cạnh ta làm cái gì? Còn không đi

xem đồ vừa phơi nắng có bị mèo cào rách không? Có bị bẩn hay không a?”



Anh Đào đột nhiên bừng tỉnh lại, tiến lên lần lượt

kiểm tra, ở trước kiện áo khoác lông cừu sắc trắng thì dừng lại, mang theo chút

kinh hoảng nói: “Tỷ tỷ, trên áo khoác này của thiếu phu nhân thiếu mất một cái

trang trí tương bảo hình cá bằng bạc!”