Thế Hôn

Chương 264 : Ngẫu nhiên

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


“Không thấy? Ngươi không nhìn lầm chứ? Không phải là

lúc lấy ra phơi nắng làm rớt trong rương chứ?” Lệ Chi vẫn đang hàm chứa tươi

cười, ánh mắt nhất nhất đảo qua trên mặt từng nha hoàn đang ngồi.



Anh Đào nói: “Sẽ không, Quế ma ma đã có công đạo,

trước khi lấy ra phải nhìn rõ ràng, thời điểm cầm quần áo ra, là ta tự mình xem

qua, khi đó vẫn là một đôi mà.” Vừa nói, vừa nhìn về phía mấy tiểu nha hoàn ánh

mắt có vẻ nghi hoặc.



Rốt cuộc tuổi còn quá nhỏ, chưa trải sự đời, còn thiếu

kiên nhẫn, Lệ Chi mắt thấy Anh Đào sẽ mở miệng nói gì đó, lập tức liền ngăn

trước cười nói: “Có lẽ vừa rồi rối ren một trận, không cẩn thận rơi xuống đâu

đó cũng nên. Bằng không, tìm chung quanh xem?” Lại mỉm cười nhìn vài tiểu nha

hoàn kia: “Muốn thỉnh vài vị muội muội hỗ trợ cùng tìm được không, nếu tìm

không thấy, chỉ sợ mọi người đều khó thoát khỏi liên quan. Dù tương bảo bằng

bạc này chỉ mất một cái, nhưng muốn mua bù cũng không dễ.”



Trên mặt nàng tuy mỉm cười, nói năng vẫn còn khách

khí, nhưng cửa đã đóng lại, Trương ma ma đứng đó như môn thần, Anh Đào trên mặt

lộ ra lệ khí, thể hiện không khách khí cùng hoài nghi. Vốn chỉ là đến la cà, nhưng

nếu chủ tử mất đồ nhất định sẽ tính ở trên đầu các nàng, nếu có thể tìm được

thì không nói, nếu không sẽ lục soát người và phòng ở, lúc sau mất mặt không

thể biện giải, không bằng lúc này nên biết điều một chút. Vài tiểu nha hoàn

liếc nhìn nhau vài lần, không câu nệ có điều quỷ quái gì hay không, đều đứng

lên đáp: “Được.”



Mọi người tản ra bốn phía, đều cúi đầu tìm trong sân,

ước chừng thời gian uống chén trà nhỏ, thình lình nghe Song Phúc vui vẻ nói: “Ở

đây!”



Mọi người quay đầu, chỉ thấy Song Phúc vui rạo rực cầm

tương bảo bằng bạc hình con cá ở một góc, nói: “Ta thấy ở đây có ánh sáng, qua

xem, liền thấy rơi ở đây.”



Anh Đào liền cười lạnh: “Thật sự là kỳ quái, quần áo

thì phơi ở bên này, mà tương bảo này lại rơi ở tít bên đó, có cánh hay sao a.”



Lệ Chi thản nhiên liếc nàng một cái, cười nói: “Nếu

tìm được vậy là tốt rồi.”



Vài tiểu nha hoàn kia liền chủ động cáo từ: “Nếu đã

tìm được rồi, chúng ta đi về trước, ra ngoài đã lâu, sợ có người tìm.”


người, người có ghét bỏ nữ nhi không?”



Đào thị bị câu nói này của nàng khiến trong lòng nhảy

nhót, thầm nghĩ, đúng rồi, đi thật xa chạy tới bái phật xin sâm, lại chỉ được

thẻ trung bình, thân thể không tốt, khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều, hài tử này

có gì buồn đều để ở trong lòng, tuy rằng hiện giờ miệng lưỡi lưu loát không ít,

nhưng chung quy là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, rất nhiều tâm sự cũng

không nói với ai. Giống như chuyện con nối dõi, mình chưa từng nghe nàng đề cập

qua, trong lòng còn không biết có bao nhiêu khổ sở. Vì thế mang theo thập phần

thương hại cùng đau lòng, nói: “Đó là tất nhiên, nương sao có thể ghét bỏ con?”



Lâm Cẩn Dung liền cảm thấy mỹ mãn tươi cười, thanh

thản ổn định nằm ở trong lòng Đào thị trở về nhà. Đào thị cẩn thận đắp kín chăn

cho nàng khe khẽ thở dài, nữ nhân không có con nối dõi làm chỗ dựa, trong đó

chua xót nan kham trăm loại tư vị nàng đã chịu đủ. Dù cho nam nhân có năng lực

dễ dàng tha thứ thì được bao nhiêu năm?



Phương Trúc ở Lâm gia chờ đến buồn ngủ, nước trà đã

đổi rất nhiều lần, chậu than cũng đã được thêm, mắt thấy bên ngoài bóng đêm

càng ngày càng đậm, tâm tình của nàng cũng đi theo vội vàng xao động, không

phải đột nhiên thay đổi chủ ý muốn ở lại trên núi qua đêm chứ?



Bình thị được nha hoàn đỡ đi ra, trấn an nàng nói:

“Không cần gấp, tiểu thư vẫn còn chưa uống thuốc, vô luận thế nào đều sẽ trở

về. Ngũ gia nhà ta hộ tống đi, nếu không về sẽ sai người truyền tin.”



Phương Trúc vội đứng dậy đáp tạ, Bình thị bồi nàng

ngồi một lát, chỉ nghe bên ngoài một tầng một tầng thông truyền: “Phu nhân đã

về rồi!”



Phương Trúc chạy nhanh đi theo Bình thị nghênh đón, đã

thấy Đào thị rõ ràng ra lệnh bọn nha hoàn: “Đỡ người đến phòng của ta, ta tự

mình chăm sóc.” Ngay sau đó, Lâm Cẩn Dung khuôn mặt ửng hồng xuống xe, rõ ràng

không có thần khí, nhưng vẫn tươi cười: “Bất quá là gió hơi lạnh, uống thuốc

vào là tốt rồi, nương không cần ồn ào đâu.”



Bình thị không đợi phân phó, sớm đã sai người đi thỉnh

Thủy lão tiên sinh.



Phương Trúc không khỏi bất an đứng lên, loại thời điểm

này, có nên lấy việc này ra khiến Lâm Cẩn Dung phiền lòng hay không?