Thế Hôn

Chương 266 : Phá

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


“Sắp tới cửa ải cuối năm, các thôn trang, tổng quản

cửa hàng của Lục gia đều đã giao trả địa tô một năm cùng kiểm kê, năm sau, lão

thái gia sẽ điều chỉnh lớn một lần nữa, có người sẽ bị tước quyền lợi, có người

khẳng định sẽ bị sa thải, như vậy có những người tất nhiên sẽ rất vội, khẩn cấp

muốn chứng minh năng lực của bản thân. Tam ca, huynh nói có phải hay không?”

Lâm Cẩn Dung hàm chứa tươi cười, đem trà vừa pha xong đưa cho Lâm Thế Toàn nhấm

nháp.



Lâm Thế Toàn hơi hơi nhíu mày: “Một lần hai lần ba

lượt đều thua, đương nhiên sẽ không chịu phục. Đặc biệt người ta lại thắng một

hơi, càng không thể nhịn được.”



Lâm Cẩn Dung cười cười: “Có qua có lại mới toại lòng

nhau, không thể cứ để bọn họ độc diễn.”



Lâm Thế Toàn ngồi thẳng thân mình: “Muội nói đi.”



Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn cây hoa sơn trà đang náo

nhiệt nở rộ ở ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Xuống tay với Lục Thiệu đi. Hắn

không phải luôn nghĩ rằng mình giỏi giang hơn Lục Giam, luôn muốn chứng minh

mình so với Lục Giam càng thích hợp quản lý công việc trong nhà sao, cho rằng

bản thân càng vất vả công lao càng lớn sao? Chúng ta giúp hắn kiếm tiền, để hắn

ở trước mặt mọi người hung hăng lộ mặt một lần. Cũng không biết, nhân thủ của

Tam ca có hữu dụng hay không?”



Lâm Thế Toàn trầm ngâm một lát, nói: “Vài năm nay, ta

quen biết không thiếu người, đều là khách nhân từ nam chí bắc, không dám nói là

tánh mạng tương giao, nhưng đều tin cậy lẫn nhau, chưa bao giờ thất tín.”



Lâm Cẩn Dung liền nghiêng mình về phía trước, thấp

giọng nói với hắn.



Sau hai tuần trà, Lâm Thế Toàn đứng dậy nói: “Ta đưa

muội trở về.”



Lâm Cẩn Dung gật đầu, lệnh cho Đậu Nhi canh giữ ở

ngoài tiến vào, đội đấu lạp cùng áo choàng, cúi đầu cùng Lâm Thế Toàn ra khỏi

nhã gian của trà tứ, chuẩn bị rời đi. Mới xuống hành lang dài, chỉ thấy Tần Hữu

Vụ nói: “Phu nhân, Ngô Nhị gia cũng vài vị khách nhân lúc này đang đấu trà,

nghe nói người ở chỗ này, bảo hạ nhân qua nói với người một tiếng, đều là thế

giao ngày thường, một người không phục nên muốn mời người ở phía sau giám định,

thay bọn họ phân định thắng bại. Chẳng biết có được không?”



Ngô Tương về phương diện này thật thiên chân không suy

tính lợi hại, hắn chỉ nghĩ đến thế giao tình phân, có mặt ở sau bình phong để

tránh tị hiềm là đủ rồi, nhưng nàng biết, hoàn toàn không đủ. Lâm Cẩn Dung cười

cười: “Bọn họ đang văn nhã, nhưng ta hôm nay thực sự không tiện. Ngươi đi nói

với hắn, nếu thật muốn ta giám định, vậy chờ Nhị gia trở về, mời Nhị gia đi
thì ta khinh, nhưng nếu làm bẩn thanh danh của ta, khi đó chỉ sợ là hết đường

chối cãi, chết không có chỗ chôn!”



Lục Giam trầm mặc một lát, trầm giọng nói: “Ta tin

nàng.”



Lâm Cẩn Dung nở nụ cười. Lời này khẩu thị tâm phi

nhiều hơn. Kiếp trước bất luận thế nào không nói tới nữa, nhưng lần trước ngày

Lâm Thất gả phu kia, bộ dáng của hắn, rõ ràng chính là tâm sinh nghi ngờ, lại

không dám nói, không dám hỏi, nghẹn một hơi ép buộc nàng. Nếu sự kiện mất sáo

xảy ra một lần nữa, bị nhiều người có tâm xúi giục vài lần, có lẽ hắn lại đi

con đường cũ cũng không chừng.



Lục Giam khẽ mím môi, trong mắt hiện lên một tia xấu

hổ: “Nàng cười cái gì?”



Đây là bị nàng cười đến thẹn quá thành giận đi, Lâm

Cẩn Dung nửa thật nửa giả nói: “Ta là đang cười, có những lời này của chàng, ta

còn sợ gì tiểu nhân quấy phá? Nếu thực sự có một ngày, ta hy vọng chàng có thể

công bằng hỏi ta, có một số việc hỏi thẳng so với giấu ở trong lòng vẫn tốt

hơn. Muốn ứng phó với chuyện bên ngoài đã đủ mệt, chúng ta lại nghi ngờ lẫn

nhau ta sợ ta cuối cùng sẽ có thời điểm đoán sai.”



Lục Giam nhìn nàng, môi giật giật, giống như thật sự

có vấn đề muốn hỏi.



Hơn phân nửa là muốn hỏi nàng về lá thư kia, Lâm Cẩn

Dung trong nháy mắt suy nghĩ vài lý do để ứng phó hắn, đã thấy Lục Giam cuối

cùng cúi mắt, thấp giọng nói: “Được.”



Vẫn là không định hỏi sao, Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng thở

hắt ra, lại nghe Lục Giam nhẹ giọng hỏi: “Vậy còn nàng?”



Lâm Cẩn Dung ngay lập tức đáp ứng: “Ta đương nhiên sẽ

không giấu giếm chàng.”



Lục Giam liền nhìn nàng từng chút từng chút nở nục

cười, giống như hoa xuân nở rộ. Nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ cầm tay nàng

ở trong lòng bàn tay, chậm rãi xoa nắn, hồi lâu, lại đem tay nàng nâng lên, ở

bên môi nhẹ nhàng hôn một cái.



Lâm Cẩn Dung nhìn vẻ mặt hắn nhu tình, nhẹ nhàng nói:

“Nếu Tam ca đưa ra chủ ý sẽ tổn thương đến Lục gia, chàng có thể mềm lòng mà

dừng tay hay không?”



Lục Giam nâng mắt lên nhìn nàng: “Không phá thì không

thể xây được.”