Thế Hôn
Chương 267 : Thả mồi
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Lục Kiến Trung gần đây bị đau răng, miệng còn nổi lên
vài mụn nước to tướng, mà phòng bếp đã nhiều ngày nấu các món cay nóng. Hắn
phân phó vài thứ nói muốn ăn nhẹ, mắt thấy đưa lên lại là thịt dê, không khỏi
nổi giận, một cước liền đá bay thiếp thất thông phòng đang hầu hạ. Tiện nhân
Lâm Ngọc Trân này, bất quá mới chưởng quản gia sự mấy ngày, đã dám không thèm
nể mặt hắn. Lại liên tưởng đến một loạt sự tình gần đây, càng nghĩ càng giận,
răng cũng đau hơn.
Thiếp thất thông phòng kia giãy dụa đứng lên, đứng ở
một bên không dám lên tiếng. Ai cũng đều biết Lục Kiến Trung không thể thiếu
thịt, lại không ăn cháo nhẹ vào buổi sáng, vậy muốn làm sao bây giờ?
Lục Thiệu tay chắp sau lưng tiến vào, ra hiệu với
thiếp thất thông phòng kia, thiếp thất đó lặng yên không một tiếng động hành
lễ, lui ra ngoài. Lục Thiệu tiến lên đánh giá đồ ăn, thấy mặc dù so ra kém lúc
trước Tống thị, Lã thị chưởng quản thì vẫn phong phú tinh tế, không có trở ngại
gì, tối thiểu trong mùa đông còn có thể có rau xanh. Trong lòng liền biết không
phải vấn đề ở Lâm Ngọc Trân, cũng không phải người phía dưới không hầu hạ tốt,
mà là Lục Kiến Trung trong lòng bốc hỏa, không có chỗ phát tiết.
Lửa lòng này, Lục Thiệu cũng đã nhịn hồi lâu, ngay cả
nắng to nhiều ngày này cũng làm cho hắn thấy thật kỳ quái, mùa đông không có
tuyết, lại nóng như vậy, không phải khiến người ta vô duyên vô cớ bực bội thêm
vài phần sao? Nhưng chuyện của lão thiên gia hắn sao có thể hiểu được, hắn chỉ
có thể nhẫn nhịn, hít một tiếng: “Răng phụ thân vẫn chưa đỡ sao? Bằng không,
nhi tử bảo người ta nấu chút cháo trắng cho người mang đến?”
Lục Kiến Trung trừng mắt: “Cháo trắng cũng có thể nhồi
cho đầy bụng sao?”
Lục Thiệu tiếp lời: “Bằng không kê đơn?”
“Không uống. Ta còn chưa tới mức độ kia!” Lục Kiến
Trung ý bảo hắn ngồi xuống: “Chuyện gì?”
Thiếp thất thông phòng thấy thế, vội cầm thêm bát đũa
lên, rồi vội vàng lui xuống. Lục Thiệu ăn một miếng thịt dê đầy mỡ ngấy rồi
nói: “Đồ ăn ở phòng bếp tay nghề thật không thể so với lúc trước.”
Lục Kiến Trung hừ một tiếng: “Lại có người ngu ngốc
hơn so với thê tử của con sao. Bất quá chỉ là chuyện nhỏ như sợi lông tơ, cũng
có thể làm cho nàng biến thành bộ dạng này, còn đả thảo kinh xà. Sáng nay tiểu
khuê nữ của Lục Thuận được sai đi lấy trộm đồ, lúc ấy chỉ biết thất thế chạy ra
ngoài, nàng dĩ nhiên không thể ứng đối nửa điểm. Cứ như vậy, còn có người nào
Lục Thiệu ngẩng đầu lên: “Cái gì?”
Lã thị cười cười, nhỏ giọng nói: “Châu Nhi từng nói
với ta, khi Lâm gia Thất tiểu thư lấy chồng, nàng hộ tống A Vân đi làm khách,
từng thấy Lâm gia Thất tiểu thư đem túi hương mà người đó thêu tặng cho một vị
tộc muội. Hai ngày nay ta đã sai người đi hỏi thăm qua, cô nương này gọi là Lâm
Tuyết Như, trong nhà quang cảnh cũng không phải tốt lắm, chỉ có một lão ma ma
và một nha hoàn già nua. Nghĩ đến, có thể cùng người ta thương thảo mua túi
hương về, người kia tất nhiên cũng là người thích thể hiện, hẳn là sẽ thường
xuyên mang theo trên người.”
Lục Thiệu nhíu mày: “Sao lại liên quan tới một cái túi
hương?”
Lã thị khoa tay múa chân: “Hoa văn đẹp, dùng vải màu
lam để làm. Nếu thật sự trộm một vật trên người nàng cũng không phải quá khó.
Cái khó là nàng lại có phòng bị. Việc này tuy rằng hơi khúc chiết lòng vòng,
chỉ cần làm được thỏa đáng, sẽ không sẽ có ai biết được.”
Lục Thiệu nở nụ cười: “Lần này chúng ta để các nàng
đấu tranh nội bộ. Ngô Tương đã có đại ân với chúng ta a.”
Lã thị vội kéo tay hắn sờ vào bụng mình: “Hắn động a.”
Phu thê hai người nhìn nhau cười, Lã thị thấp giọng nói: “Tam thẩm nương nơi
đó, cũng nên nói với nàng rằng Nhị đệ vất vả như vậy, đệ muội lại bận việc, khó
tránh khỏi có thời điểm chăm sóc không chu toàn, cũng nên có thêm người chăm
sóc hắn một chút.”
Lục Thiệu một lòng một dạ đều đặt trên cái bụng của
nàng, vô tình nói: “Đây đều là chuyện của nữ nhân, đừng đến phiền ta. Nàng chỉ
cần nhớ kỹ, đừng làm hỏng là được.”
Lã thị cười mị mắt, thấp giọng nói: “Ta tự xét lại,
chàng nói, nàng gả vào lâu như vậy, sao vẫn chưa có động tĩnh gì? Ta cùng thời
gian ấy đã lâm bồn rồi.”
Lục Thiệu ngả ngớn cười: “Nam nhân lợi hại giống như
ta có mấy người? Nhị đệ, đó là nhìn thì được mà không dùng được.”