Thế Hôn

Chương 268 : Cắn câu

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Lục Giam làm việc này cẩn thận giống như đọc sách vậy,

hoặc giống như viết chữ, nắn nót từng nét một, lại ở trong lòng sắp xếp mọi thứ

thành một chỉnh thể, không dám nói là hoàn mỹ không chút sứt mẻ, nhưng cũng là

vô cùng nghiêm cẩn.



Mỗi ngày sau chạng vạng, hắn liền đội gió lạnh, chạy

qua lại giữa thư viện và thành Bình châu, dưới sự dẫn dắt của Lâm Thế Toàn, lui

tới tửu lâu xa hoa truỵ lạc và trà tứ im lặng thanh nhã, cùng người tam giáo

cửu lưu (Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo,

Ðạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là : Nho gia, Ðạo gia, âm Dương gia,

Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng

chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội) gặp mặt

nói chuyện với nhau, lặp lại thương thảo. Hắn không nói nhiều lắm, đa số thời

điểm chỉ ngồi nghe Lâm Thế Toàn cùng người ta nói chuyện với nhau, sau đó ngẫu

nhiên thêm vào một câu. Đến khi đã được nửa tháng, cho dù là còn chưa thấy Nhị

phòng có động tĩnh gì, hắn cũng hiểu được bản thân lần này có thu hoạch lớn.



Hôm nay hắn đi gặp người quan trọng nhất, chính là vị

Mai đại lão gia mà Lâm Thế Toàn tôn sùng nhất kia, địa điểm nói chuyện ngay tại

trà tứ của Lâm Cẩn Dung. Mai đại lão gia trẻ hơn so với hắn dự kiến, bất quá

chỉ trên dưới ba mươi, bạch diện thư sinh, thanh thanh gầy gò, ăn mặc mộc mạc,

trong lời nói cử chỉ đều có một tư thái lịch sự tao nhã, vừa nói cười, khiến

người ta cảm thấy như đón gió xuân.



Đó là một thương thân chân chính khiến hắn có chút

ngoài ý muốn. Giống như Đào gia, Ngô gia, Lục gia, tuy rằng là kinh thương,

nhưng không phải thật sự là thương hộ, đều là thư hương gia truyền, bất quá chỉ

có chút biến tấu mà thôi, cho nên vì rụt rè thân phận, lời nói cử chỉ cũng

không giống nhau. Mà hắn đã gặp các thương hộ khác, khí chất cách nói năng, ăn

mặc cũng hoàn toàn khác biệt. Phong tư cử chỉ giống như Mai đại lão gia, nếu

nói là người đọc sách chắc hẳn cũng không có ai hoài nghi.



Mai lão gia ngồi ở chỗ kia, thành thạo sử dụng trà cụ

trước mặt, mây bay nước chảy lưu loát sinh động dùng bút lông thỏ ở Kiến châu

vẽ ra một chữ “Cùng”, mỉm cười hai tay đưa cho Lục Giam, sử dụng tiếng Quan

thoại nói: “Lần đầu gặp mặt, thỉnh chiếu cố nhiều hơn.”



Một người như vậy lại là thương nhân đứng đầu ở Thanh

châu, nam bắc lui tới nhiều năm, lá gan lớn nhất, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn,

thủ hạ nhiều nhất, cũng là người kiếm tiền nhiều nhất, Lục Giam không dám chậm

trễ, nhưng cũng không muốn bị trấn trụ đánh mất thân phận. Cho nên trên mặt

mang theo tươi cười thành khẩn nhất, lễ phép tới cực hạn, nói năng nghiêm túc

có chừng mực: “Đều chiếu cố lẫn nhau.”
Lục Kiến Trung ánh mắt nặng nề: “Ta sẽ lo liệu. Con

chớ để ý, chuyên tâm làm tốt chuyện bên ngoài, chỉ cho phép thắng, không được

phép thua.”



Đêm càng ngày càng sâu, lạnh lẽo như nước.



Lâm Cẩn Dung ngồi ở dưới đèn, cầm sổ sách nhìn một lần

rồi lại một lần, Lục Giam im lặng ngồi ở một bên, chờ nàng dừng, mới thấp giọng

hỏi: “Như thế nào?”



Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: “Chi

tiêu thật đúng là không nhỏ, nhưng không có biện pháp, cho dù là bất thành,

cũng coi như đền bù rất tốt rồi.” Tiêu nhiều tiền như vậy, đều là buôn bán có

lời thật vất vả tân tân khổ khổ mới có được, lại vì chuyện của Lục gia mà bỏ

ra, trong lòng nàng đau đớn vô cùng. Một lòng thầm nghĩ muốn mở miệng nói với

Lục Giam, mặc kệ tiêu dùng bao nhiêu, hắn phải bồi thường cho nàng.



Lục Giam lại chỉ nói: “Chuyện này phải thành, mà thật

sự có thể thành!”



“Đó là khẳng định.” Lâm Cẩn Dung xoa xoa mặt, thở dài:

“Này tiền a, thời điểm kiếm thì thật chậm, thời điểm tiêu thật sự là nhanh a.”



Lục Giam mím môi cười cười: “Bằng không vì sao trên

đời này người có tiền lại là số ít?”



Nghe không hiểu hay là giả bộ nghe không hiểu đây? Lâm

Cẩn Dung thầm hận. Nghĩ rằng lập tức sẽ đến cuối năm, quản sự ở cửa hàng châu

ngọc tất nhiên sẽ đưa tiền đến, dù thế nào cũng phải lấy từ chỗ đó bổ khuyết

vào mới được, chính là không biết cửa hàng kia một năm thu hoạch rốt cuộc có

bao nhiêu.



Lục Giam cúi mắt đánh giá nàng: “Mấy ngày nay nàng

nghỉ ngơi thật tốt, ta cũng đã gần nửa tháng chưa từng về nhà.”



Thời gian nàng xuất môn đã đủ lâu, hai ngày nay Lục

gia luôn luôn phái người tới đây tặng đồ, đến thăm nàng, kỳ thật cũng chính là

uyển chuyển thúc giục nàng cần phải trở về. Lâm Cẩn Dung liền biết thời biết

thế: “Ta sẽ sai người thu thập một chút, ngày mai chạng vạng trở về nhà.”



Lục Giam nắm tay nàng nói: “Nàng chờ ta tới đón.”