Thế Hôn

Chương 269 : Tán gẫu

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Lục Vân bệnh, nghỉ ngơi hồi lâu, cuối cùng đã khỏe

lên. Nhưng không xuất môn một thời gian dài, vì luôn nằm ở trên giường, thân

thể có chút mềm nhũn. Lâm Ngọc Trân liền sai nha hoàn mỗi ngày vào giữa trưa

giúp đỡ nàng đi dạo trong vườn một chút để phơi nắng, giãn gân cốt.



Một ngày này, Giản Nhi cùng Châu Nhi giúp đỡ nàng ra

cửa viện, lại không biết nên đi đâu mới thỏa đáng, Lục Vân trầm tư một lát,

nói: “Sắp vào tháng chạp rồi, cũng không biết mai vàng ở Thính Tuyết các đã hé

nụ chưa.”



Giản Nhi vội nói: “Vậy đi Thính Tuyết các nhìn xem.”



Lục Vân gật gật đầu, thấp giọng nói: “Nhị gia hồi lâu

chưa từng trở về nhà sao?”



Giản Nhi lên tiếng: “Nghe nói là hôm nay trở về, trước

sẽ đón Nhị thiếu phu nhân rồi cùng nhau về nhà. Lúc này người ở phòng bếp đang

chuẩn bị đồ ăn ngon, buổi tối sẽ dùng cơm ở Vinh Cảnh cư.”



Lục Vân khóe môi vểnh vểnh lên, chậm rì rì hướng tới

Thính Tuyết các, đi tới đó, thấy mai vàng quả nhiên đã có nụ, nhưng vẫn còn

nhỏ, sợ là phải qua mười ngày nửa tháng mới có thể nở, liền thấy thập phần

không thú vị.



Châu Nhi nhân tiện nói: “Tiểu thư, phía tây kia vừa

vặn có mấy cây hoa sơn trà đã nở rộ, tiểu thư không ngại thì tới ngồi trong

đình phơi nắng, ngắm hoa. Không phải người nói muốn hái chút hoa sơn trà làm

trà sao? Nhóm nô tỳ lấy sào trúc đi hái, người thấy thế nào?”



Lục Vân cũng không nghĩ ra thú vui tiêu khiển gì khác,

liền đáp ứng. Vì thế Châu Nhi chạy vội đằng trước đi tìm sào trúc và khăn bố

sạch sẽ, Giản Nhi giúp đỡ Lục Vân đi phía sau. Đi tới một chỗ gần hòn giả sơn,

chỉ nghe có người ở bên kia cười đùa, dường như đang tranh đoạt thứ gì đó.



Lục Vân tâm tình không tốt, thập phần ngại phiền, Giản

Nhi đang muốn tiến lên đuổi hai người kia đi, chợt nghe thanh âm cười đùa ngừng

lại, một người nói: “Nghe nói không, Nhị thiếu phu nhân lần này về nhà thăm phụ

mẫu, chính là vì mãi chưa hoài thai cho nên thân gia phu nhân đặc biệt thỉnh

thần y đến thay nàng chữa bệnh.”



Giản Nhi nghe xong, thần sắc khẽ biến, đang muốn tiến

lên ngăn cản, lại bị Lục Vân một tay giữ chặt, tiếp theo Lục Vân tiến lên hai

bước tìm một chỗ trốn nghiêng tai lắng nghe.



Chỉ nghe người còn lại mắng: “Vớ vẩn, ngươi nói bừa

cái gì vậy, muốn tìm cái chết a.”
Đào thị vội nói: “Mau mời vào.”



Phương ma ma hàm chứa cười tiến vào, trước thỉnh an

Đào thị, nghiêng thân khẽ ngồi xuống ghế con, cầm chén trà nói: “Lão nô hôm nay

đến, thứ nhất là phụng mệnh của phu nhân, đón Nhị thiếu phu nhân trở về; thứ

nhì là muốn thỉnh Cữu phu nhân một việc.”



Đào thị vội hỏi: “Cô phu nhân có chuyện gì sao?”



Phương ma ma nhỏ giọng đáp: “Thân thể nàng có chút

không thoải mái, ban đêm luôn thấy nóng nực, mà khi thì có khi thì không, đã

thỉnh vài đại phu khám, uống thuốc rồi vẫn không khá lên, nghe nói Thủy lão

tiên sinh là thánh thủ phụ khoa, cho nên. . .”



Đào thị nhân tiện nói: “Sao không nói sớm, người trong

nhà còn khách khí như vậy, ta sẽ đi nói với Thủy lão tiên sinh, hỏi hắn khi nào

rảnh thì qua đó.” Rồi lập tức sai Cung ma ma đi qua hỏi, sợ Phương ma ma không

biết, lại cố ý giải thích: “Vị lão tiên sinh này không giống với đại phu bình

thường, ở Thanh châu rất được người tôn kính, không thể chậm trễ.”



Phương ma ma cười nói: “Hẳn là vậy.”



Chốc lát, Cung ma ma trở về bẩm: ” Thủy lão tiên sinh

nói, hôm nay chắc không được, trong tay hắn chưa có sẵn thuốc, không bằng sáng

sớm ngày mai sẽ qua sau.”



Phương ma ma chỉ cần thỉnh được người đến, cũng không

so đo khi nào thì được, lại được thưởng thêm một phong bao dày. Đợi đến khi Lục

Giam đuổi tới, đã dọn dẹp phải đi, mà hôm nay Lâm Thận Chi cùng Lục Giam trở về

nhà, thấy Lâm Cẩn Dung chỉ quấn quít lấy không đi được, phải trò chuyện thêm

hai câu mới được. Phương ma ma mắt thấy ngày ảnh tây tà, hoàng hôn càng ngày

càng sâu, không khỏi liên tục thúc giục, Lâm Cẩn Dung lúc này mới mang theo các

lễ vật Đào thị đã chuẩn bị cho mọi người trong Lục gia trở về Lục phủ.



Lệ Chi đã sớm dẫn theo người chờ ở nhị môn, thấy Lâm

Cẩn Dung nét mặt toả sáng trở về, vui mừng nhẹ nhàng thở ra, thừa dịp Lục Giam

rửa mặt chải đầu thay quần áo, liền đem tình huống trong nhà mấy ngày kể lại

tóm tắt với nàng: “Từ ngày ấy trở đi, nô tỳ liền đem các vật quan trọng trong

phòng thiếu phu nhân cất giữ kỹ càng, lúc nhàn rỗi cũng ngồi kiểm kê lại. Đại

phu nhân cùng Tam phu nhân vì việc vặt có ầm ỹ vài lần, nhưng không nháo lớn.

Còn lại hết thảy đều mạnh khỏe.”