Thế Hôn
Chương 270 : Dạ yến
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Lục Thiệu trầm mặc đánh giá Lục Giam, theo trực giác
của hắn Lục Giam sẽ được Lục lão ông a dua yêu sủng vào tối nay.
Hắn đã động thủ, chỉ tiếc chưa được gặp lại Mai Bảo
Thanh để đàm luận riêng. Từ lúc trò chuyện với Lục Giam và Vương gia, sáng sớm
ngày kia Mai Bảo Thanh đã rời khỏi Bình châu, bất quá Phương đại quản sự đã nói
với hắn, chỉ cần hàng hóa của hắn có chất lượng, giá hợp lý, thì không phải là
không thể, lại ẩn ẩn nói hy vọng sẽ có thêm mấy nhà có thể kinh doanh mao hạt
mở mao chức phường, tương lai có thể trường kỳ hợp tác.
Cho nên này cọc sinh ý này nhất định có thể kiếm tiền.
Nhưng hắn không thể xác định là, Lục Giam rốt cuộc cùng Mai Bảo Thanh nói tới
mức nào, hứa hẹn với nhau cái gì, mới có thể khiến Lục Giam rạng rỡ, đắc ý như
vậy. Nhưng cũng không cần gấp gáp, bởi vì qua đêm nay, hết thảy những gì Lục
Giam làm lúc trước sẽ không thể chiếm được vinh quang, mao hạt ăn vào cũng chỉ
có thể lén lút nhổ ra, lại càng không nói tới mở mao chức phường nào cả.
Lục Thiệu kiên nhẫn chờ đợi.
Rượu qua ba tuần, Lục Giam đứng dậy, cầm bầu rượu châm
cho mọi người, đi tới chỗ của mình, cũng không định ngồi xuống, chỉ đưa tay cầm
chén rượu, chuẩn bị mở miệng nói chuyện.
Là lúc này! Lục Thiệu giương mắt nhìn Lục Kiến Trung.
“Phụ thân!” Lục Kiến Trung mỉm cười đứng dậy, giơ cao
chén rượu, khóe mắt liếc về phía Lục Giam, ngữ khí vui vẻ: “Con chúc phụ thân
thân thể khoẻ mạnh. Lại có chuyện tốt muốn nói với phụ thân.”
Lục Giam có chút tiếc nuối nắm chặt chén rượu ngồi
xuống.
“Nga?” Lục lão ông vui mừng nhướn lông mày, uống một
ngụm rượu: “Chuyện tốt gì vậy?”
Lục Kiến Trung cười nói: “Có một cọc sinh ý, có thể
khiến cho chúng ta qua một năm sung túc, là sinh ý về mao hạt.”Hắn nhìn thấy
biểu tình Lục Giam đột nhiên thay đổi, ánh mắt lóe ra, tươi cười ở khóe môi
cũng chợt biến mất, tâm tình hoàn toàn khoái trá, liền tiêu sái chỉ Lục Thiệu:
“Đại Lang con tới nói đi.”
Lục Thiệu đứng dậy hướng Lục lão ông thi lễ, mang theo
vài phần xấu hổ nói: “Bẩm tổ phụ, là như vậy, trước đó vài ngày, chuyện ở cửa
hàng kia khiến tôn nhi trong lòng thập phần khổ sở, cảm thấy đã cô phụ sự phó
lặng nghe động tĩnh đằng trước, Lã thị cảm thấy mỹ mãn đang ôm bụng, vững vàng
đương đương ngồi ở bên cạnh bàn, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của nha
hoàn, mắt lé nhìn Lâm Cẩn Dung đang vội vàng hầu hạ Lục lão phu nhân, trong
lòng tràn ngập đắc ý.
Lâm Cẩn Dung lỗ tai dựng thẳng, ánh mắt cũng không thả
lỏng nửa điểm trên bàn tiệc, thấy ánh mắt của Lục lão phu nhân nhìn về phía đĩa
cá thủy tinh, lập tức liền gắp đặt vào bát của Lục lão phu nhân. Lục lão phu
nhân thích nhất chính là tính tình này của nàng, mặc kệ bên ngoài các nam nhân
nói cái gì, bên trong các nữ nhân tranh cãi cái gì, nàng luôn có thể thanh thản
ổn định làm tốt chuyện của mình, lập tức liền vỗ nhẹ mu tay nàng, hòa nhã nói:
“Hài tử ngoan, con cũng ngồi xuống ăn đi.”
Lâm Cẩn Dung biết bà không phải giả ý, liền mỉm cười
ngồi xuống bên cạnh Lã thị, vừa cầm đôi đũa, chợt nghe bên ngoài Lục lão ông
chậm rãi nói: “Được, nếu muốn mở thì mở đi.”
Thanh âm vui mừng của Lục Thiệu cách một tầng bình
phong cũng không thể che giấu: “Đa tạ tổ phụ, tôn nhi ngày mai sẽ bắt đầu chuẩn
bị.”
Lâm Cẩn Dung dẫn theo tâm vững vàng rơi xuống trong
lồng ngực, trên mặt biểu tình lại ngưng trọng, cơ bản cũng không động đồ ăn. Lã
thị thấy rõ liền hiểu được, còn giả bộ khuyên bảo: “Nhị đệ muội được mấy ngày
nay chưa ăn các món trong nhà, nhanh ăn nhiều một chút. Đây chính là Đại bá mẫu
vì muội hôm nay về nhà mà cố ý an bài đây.”
“Đa tạ Đại tẩu quan tâm, Đại tẩu một người ăn cơm của
hai người, tẩu mới nên ăn nhiều một chút.” Lâm Cẩn Dung chỉ cười, cũng không
động chiếc đũa.
Lại đột nhiên nghe thấy Đồ thị nói: “Nhị chất tức,
không phải ta nói con, con cũng hơi gầy. Con đã nói rằng, dược bổ không bằng
thực bổ, sao không chịu ăn nhiều một chút?”
Lâm Ngọc Trân cái gì cũng không nói, trực tiếp gắp một
miếng thịt dê màu mỡ vào bát của Lâm Cẩn Dung, biểu tình kia, động tác kia
chính là, vô luận như thế nào ngươi cũng phải ăn miếng thịt này.
Lâm Cẩn Dung đảo mắt nhìn gương mặt của từng người,
trừ bỏ Lục lão phu nhân cùng Lã thị ra, nàng thấy trên mặt Đồ thị cùng Lâm Ngọc
Trân đều có một tia bất mãn.