Thế Hôn

Chương 271 : Đồ cưới

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Gà mái không đẻ trứng sẽ không có người thích, nhi tức

không sinh hài tử sẽ mất niềm vui. Lâm Cẩn Dung nháy mắt liền hiểu được Lâm

Ngọc Trân cùng Đồ thị vốn đã yên tĩnh hồi lâu, lại đồng thời phát sinh bất mãn

là vì cái gì. Ngay cả Quế Viên bên người nàng có thể bởi vì Thủy lão tiên sinh

xem bệnh cho nàng mà sinh ra suy nghĩ như vậy, thế còn những người khác thì

sao?



Có thể về nhà mẹ đẻ thỉnh người xem bệnh điều trị thân

thể, đi Bình Tể tự cầu tử, đây đều là do nàng quản lý vất vả gia vụ được phúc

lợi cùng bồi thường, cũng là Lục lão ông cùng Lục lão phu nhân cho nàng thể

diện. Nhưng cũng không đại biểu Lâm Ngọc Trân cùng Đồ thị đang sốt ruột được bế

tôn tử thì có thể chờ, Lâm Ngọc Trân cần nhất là một hài tử do Lâm gia nữ nhi

cùng Lục Giam kết hợp sinh hạ, kéo dài đích tôn huyết mạch, giúp địa vị của

đích tôn càng thêm được củng cố; mà Đồ thị, đồng dạng cũng hy vọng Lục Giam có

thể nhanh chóng có nhi tử, đương nhiên, tâm tình của Đồ thị không giống với Lâm

Ngọc Trân, Đồ thị chính là cần Lục Giam có con, cũng không để ý con do ai sinh

ra.



Loại hoàn cảnh này, là Lâm Cẩn Dung đã sớm nghĩ đến

cũng có điều chuẩn bị, hết thảy đều đã giăng lưới. Giống như hành vi lúc trước

nàng kháng hôn, sau lại trở thành vũ khí để người khác công kích mối quan hệ

giữa nàng và Lục Giam, nàng không chịu sinh hài tử vì nghĩ nó có thể sẽ bị chết

non một cách bi thảm, vì vậy cũng trở thành lý do và vũ khí để người khác đối

phó nàng. Nàng nghĩ, rất nhiều sự việc đã có biến hóa, có lẽ ngày Lục Giam nạp

thiếp cũng sắp đến rồi.



Người khác chờ không được bao lâu.



Lâm Cẩn Dung trên mặt mang theo tươi cười, cúi đầu, im

lặng ăn thịt dê Lâm Ngọc Trân gắp tới. Lâm Ngọc Trân còn muốn gắp thêm thức ăn

cho nàng, nàng liền khách khách khí lấy lý do phải uống Đông y, cần phải cấm kỵ

nhiều mà xin miễn. Lâm Ngọc Trân cũng không nói gì, cứ như vậy buông tha nàng.



Nhất thời tiệc tan, lúc Lục Giam cùng Lục lão ông hành

lễ cáo từ, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, hắn luôn cảm thấy

Lục lão thái gia ánh mắt luôn luôn đảo qua trên người hắn và Lâm Cẩn Dung, ánh

mắt hơi có chút u buồn.



Lục Giam buông sách trong tay, giương mắt đánh giá Lâm

Cẩn Dung đang ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, hắn cảm thấy nàng tối nay đặc

biệt trầm mặc, cũng không vì mưu kế mới thành lập mà có hưng phấn. Ánh nến

chiếu lên mái tóc dài đen bóng của nàng, mặt mày nhàn tĩnh, da thịt tuyết trắng

một tầng quang ảnh, mông mông lung lung, làm cho người ta thấy không rõ.
trả lời, lại quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung: “Con đã nghỉ dưỡng xong, ta sẽ nói với

tổ phụ mẫu của con, so với việc con không ở nhà mấy ngày nay là tốt rồi, con ở

một bên phụ trợ ta, đỡ phải mệt cho con.”



Kỳ thật Lâm Ngọc Trân đã bài trừ Đồ thị, muốn cho Lâm

Cẩn Dung thoải mái một chút, nhưng cũng có ý tứ lấn quyền, Lâm Cẩn Dung cũng

không cùng Lâm Ngọc Trân tranh cãi, chỉ nở nụ cười cười: “Đa tạ cô cô săn sóc

ta.” Nàng hiện tại không dám nói đã đứng vững vàng gót chân, nhưng tối thiểu

cũng không phải ai đều có thể tùy tiện đá một cước, ai làm đương gia cũng được,

nhưng không phải là Tống thị và Lã thị, về phần Lâm Ngọc Trân làm được hay

không, không phải là chuyện mà một tiểu nhi tức như nàng có thể quản, đó là

chuyện Lục lão ông, Lục lão phu nhân nên tốn tâm tư.



Lâm Ngọc Trân thấy nàng không tranh, thái độ tốt hơn

vài phần: “Năm đó ta vẫn quản gia, mãi cho đến khi mang Nhị lang đi Giang Nam,

mới buông tay.”



Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng hít một hơi: “Ta có lúc nghĩ cô

cô thật không dễ dàng.”



Lâm Ngọc Trân đôi mắt đột nhiên đỏ lên, lập tức liền

nhịn xuống, thẳng lưng, thản nhiên nói: “Ta tốt lắm”



Lâm Cẩn Dung không nói thêm gì, lên tinh thần ở một

bên tận chức tận trách giúp đỡ xử lý gia sự. Thái độ của Lâm Ngọc Trân nay đối

với Lâm Cẩn Dung không giống từ trước, từ trước nàng nói cái gì đều cảm thấy

không dễ nghe, hiện tại lại thấy có thêm chút cảm tình. Đây đúng là, kẻ yếu

thường không được người để ở trong lòng, kẻ mạnh luôn dễ dàng được người coi

trọng.



Gần cửa ải cuối năm, sự tình đặc biệt nhiều, bà tức

hai người rất bận việc, cơ hồ không thể nhàn rỗi. May mắn có Phương ma ma nhắc

nhở: “Thủy lão tiên sinh đến đây.”



Lâm Ngọc Trân buông việc trong tay, dặn dò Lâm Cẩn

Dung: “Con đừng vội vàng, ta đi một chút sẽ trở lại.”



Lâm Cẩn Dung vội nói: “Nhi tức nên ở một bên hầu hạ.”



Lâm Ngọc Trân khoát tay: “Có Nhị lang nữa, con ở trong

này làm việc cũng là thay ta phân ưu.” Nói xong bộ dạng rất sợ Lâm Cẩn Dung

theo kịp, vội vã rời đi.