Thế Hôn

Chương 272 : Băng tiết

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Lệ Chi nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân, Thủy lão tiên

sinh từ trong phòng Đại phu nhân đi ra, lại bị Tam phu nhân thỉnh đi. Sau đó,

Sa ma ma lại tới nói là muốn thỉnh lão nhân gia hắn giúp lão thái thái khám

bệnh. Cũng may lão nhân gia hắn tính tình tốt, dĩ nhiên là nửa điểm không hờn

giận, nhóm phu nhân mời đi đều đi qua.”



“Lão tiên sinh tính tình tu dưỡng ngươi không phải

không biết, cho tới bây giờ đều rất tốt.” Lâm Cẩn Dung rũ mắt xuống đọc quyển

sách 《 vạn sự

bốn mùa 》, biểu

tình cũng không có dao động gì đặc biệt.



Lệ Chi ngược lại không nói gì thêm. Người sáng suốt

đều biết, cả nhà nữ quyến trừ bỏ Lã thị ra, đột nhiên đều mắc bệnh, không phải

đều ôm mục đích hỏi thăm sao? Vì hỏi thăm chuyện của Lâm Cẩn Dung, các nàng đều

muốn thăm dò từ chỗ của Thủy lão tiên sinh mà thôi.



Lâm Cẩn Dung thấy Lệ Chi vẻ mặt rối rắm, không khỏi

cười: “Nha đầu ngốc, ngươi lo lắng cái gì? Hắn là ai mời đến chứ?” Tất nhiên là

Đào Thuấn Khâm tiến cử, Đào thị mời đến, đó là người có thể tin tưởng, sao có

thể dễ dàng để người trong Lục gia tùy tiện đả động? Bản thân lo lắng vô ích,

Lệ Chi cũng tươi cười.



Nhưng đảo mắt lại nghĩ đến, nàng dự đoán được Thủy lão

tiên sinh là người của Đào gia, người khác không nghĩ ra hay sao? Đã nổi lên

lòng nghi ngờ, càng không hỏi thăm gì được, càng là hoài nghi, tóm lại vẫn

không tốt. Vì thế nụ cười ấy nháy mắt liền hóa thành vẻ lo lắng.



Lâm Cẩn Dung nói: “Ngươi sai người đến Thính Tuyết các

thu thập một chút.” Nghĩ đến đêm qua đã Lục Giam tự dưng lại sang cách vách

ngủ, Lệ Chi mang theo vài phần lo âu: “Thiếu phu nhân, lúc này làm như thế sợ

là không ổn lắm? Tam phu nhân lúc trước vừa một mình tìm Nhị gia.” Đồ thị vốn

thấy Lâm Cẩn Dung không thuận mắt, cơ hội tốt như vậy, sao có thể buông tha?

Tìm Lục Giam làm cái gì? Trừ bỏ nói về chuyện này thì còn về chuyện gì nữa. Cho

nên trong lúc đó, cho dù là không thể cùng phòng, cũng không thể đuổi người đi

xa a.



“Bảo ngươi làm thì đi làm đi.” Lâm Cẩn Dung cũng không

hỏi đến Đồ thị tìm Lục Giam làm cái gì. Bởi vì nàng biết, kế tiếp không bao

lâu, chính là qua năm mới, là lúc nàng thành thân tròn một năm, Lục lão phu

nhân đại khái cũng sẽ tìm Lục Giam. Sợ đi theo vết xe đổ của Lâm Ngọc Trân,

đích tôn nối dõi căn bản không thể buông tha, không có người nào luôn kiên nhẫn

chờ đợi nàng.


a.”



Lục Giam không phát hỏa với Quế ma ma, đang muốn mở

miệng nói chuyện, chợt nghe bên trong Lâm Cẩn Dung cười lạnh: “Nhiều chuyện!”

Nhất thời tức giận đến cả người phát run, dùng sức rút tay áo khỏi tay Quế ma

ma, đi nhanh hướng ra ngoài. Trương ma ma mở cửa hơi chậm một chút, hắn liền

hung hăng đá vào cửa, phát ra thanh âm ồn ã.



Trương ma ma sợ tới mức thất kinh, định bồi tội, Lục

Giam cũng đã đi xa.



Lệ Chi dẫn người thu thập thỏa đáng trong ngoài Thính

Tuyết các, đến khi xong xuôi đã là hoàng hôn, trong lòng nghĩ tới Lâm Cẩn Dung,

không khỏi vội vàng chạy trở về. Mới đến cửa viện, liền thấy không khí khác

thường, Quế ma ma cùng Quế Viên hết thảy không thấy tăm hơi, chỉ có hai người

Đậu Nhi cùng Anh Đào lặng yên không một tiếng động đứng ở nơi đó. Vì thế không

khỏi hỏi nhỏ: “Thiếu phu nhân đâu?”



Đậu Nhi một tay kéo nàng ra ngoài, đứng ở hành lang

nhỏ giọng nói: “Cũng không biết vì sao ầm ỹ lên, thiếu phu nhân gọi Quế Viên đi

vào, Nhị gia lại quát đuổi người ra. Sau đó Nhị gia ra gian bên ngoài ngồi,

thiếu phu nhân ở bên trong ném này nọ, Nhị gia định rời đi, Quế ma ma chạy ra

khuyên, thiếu phu nhân còn nói nàng nhiều chuyện, Nhị gia lúc ấy tức giận đến

sắc mặt đều thay đổi, ngoan tuyệt đá cửa viện một cước rồi bỏ đi.”



Lệ Chi nhớ tới Quế Viên lúc xưa từng dính son lên sách

của Lục Giam, trong lòng phát lạnh, không nói Lâm Cẩn Dung hồ đồ, chỉ hỏi: “Vậy

Nhị gia giờ phút này đi đâu? Các muội có thể hỏi thăm được không?”



Anh Đào nhỏ giọng nói: “Đầu tiên là hướng tới Tụ Hiền

các, nửa đường lại đổi ý, sai Trường Thọ chuẩn bị ngựa, cưỡi ngựa ra phủ.”



Lệ Chi nhân tiện nói: “Bảo người ta trông chừng, Nhị

gia về thì bẩm báo.” Sau đó chính mình vén mành vào buồng trong.



Chỉ thấy Lâm Cẩn Dung ngồi ở trước bàn trang điểm,

trước mặt kim quang lung linh ánh ngọc, đem mọi trang sức đáng giá bày ra, cầm

một khăn lụa, đang tinh tế chà lau một vòng tay bằng vàng ròng. Nghe thấy nàng

tiến vào, cũng không quay đầu: “Ngươi đã trở lại?”



“Vâng.” Lệ Chi kiên nhẫn, cuối cùng nhịn không được

tiến lên nói: “Người có nhàn tâm đùa nghịch này đó! Lúc này đây, người bên

ngoài sẽ vừa lòng đẹp ý!”