Thế Hôn

Chương 273 : Khó xử

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


“Mọi người đều vừa lòng đẹp ý mới tốt.” Lâm Cẩn Dung

cười: “Ngươi nói không thể lay động thì còn có năng lực đùa nghịch cái gì? Ra

vào không thể tự do…” thanh âm dần dần thấp xuống, đột nhiên lại đổi thành ngữ

khí vui vẻ: “Chẳng lẽ ngươi muốn ta suốt ngày cầm sổ sách đọc sao? Xem ở trong

mắt, cũng muốn ở trong tay sờ một lúc cho thoải mái thôi. Ngươi lại đây.”



Lệ Chi tiến đến, Lâm Cẩn Dung cầm một bàn tay của

nàng, đem vòng tay vừa chà lau kia đeo vào tay nàng, mị mắt đánh giá: “Rất đẹp,

giống như làm cho ngươi vậy.”



Lệ Chi vội nói: “Thiếu phu nhân, người đã thưởng cho

nô tỳ hai trang sức rồi.”



Lâm Cẩn Dung trừng nàng một cái: “Cho ngươi mượn đeo

một chút cũng không được sao? Ai nói ta muốn đưa cho ngươi?” Một bên nói, một

bên không thú vị thay nàng rút ra, cẩn thận dùng vải bố bọc vào, giống như lơ

đãng nói: “Tương lai nếu có người tới cầu hôn, ngươi muốn sính lễ như thế nào?”



Lệ Chi trong lòng nhảy dựng, giương mắt nhìn Lâm Cẩn

Dung, chỉ thấy mặt mày thần thái không có gì đặc biệt, giống như đang nói một

câu nhàn thoại, liền nghĩ bồi nàng nói chuyện giải sầu, hàm chứa tươi cười nói:

“Nô tỳ cũng không đặc biệt muốn hắn tặng cái gì, chỉ cần đem cấp bậc lễ nghĩa

làm đủ là tốt rồi. Quan trọng là nhân phẩm, kính ta tin ta, không phải là kẻ

nhu nhược.”



Lâm Cẩn Dung tiếp tục thu thập trang sức của mình:

“Làm đủ lễ nghi, không phải kẻ nhu nhược, nam tử có chút của cải, tính tình

kiên cường thì dễ tìm. Kính ngươi tin ngươi, lại là không dễ dàng. Mặc dù tin,

cũng nên đề phòng hắn đột nhiên không tin ngươi nữa.” Ngẩng đầu lên nhìn Lệ Chi

thản nhiên cười: “Bất quá ngươi nhất định có thể gặp được. Lệ Chi của chúng ta

là một cô nương tốt.”



Lệ Chi cười cười, tiến lên giúp nàng, nhỏ giọng nói:

“Thiếu phu nhân, Quế Viên. . .”



Lâm Cẩn Dung thu liễm tươi cười, cúi mắt không nói.



Lệ Chi trong lòng có chút hiểu được, Lục Giam không có

nha hoàn hầu hạ bên người, Lâm Cẩn Dung rõ ràng là luyến tiếc mình, mà Quế Viên

bộ dạng đẹp nhất, tuổi thích hợp nhất, lại là nữ nhi của Quế ma ma, cùng Lâm

Cẩn Dung lớn lên, khế ước bán mình của mẫu tử hai người đều nằm trong tay của

Lâm Cẩn Dung, đúng là người tốt nhất để lựa chọn. Trừ phi, để Lục lão phu nhân

hoặc là Lâm Ngọc Trân đưa một người tới đây.



Lệ Chi liền thở dài: “Nàng, nàng cũng nghĩ như vậy


Lâm Ngọc Trân khe khẽ thở dài: “A Dung, theo lý, ta

không nên gấp như vậy, nhưng con cũng hiểu được, đích tôn của chúng ta là hoàn

cảnh thế nào, ta có hoàn cảnh ra sao.”



Đây là lời dạo đầu, Lâm Cẩn Dung hàm chứa tươi cười,

không có gì là mất vui. Lâm Ngọc Trân vốn không đau sủng nàng, thậm chí không

thích nàng, cưới nàng bất quá là vì cần mà thôi, kiếp trước là oan gia, kiếp

này ở chung tốt hơn chút cũng bất quá là vì theo như nhu cầu, có được sự cân

bằng mà thôi. Sự tình liên quan đến lợi ích của bản thân, đương nhiên chỉ cần

có lợi cho bản thân, có cái gì mà không nghĩ ra?



Lâm Ngọc Trân thấy nàng không nói gì, nhân tiện tiếp

lời: “Chúng ta là chí thân cốt nhục, người bên ngoài không thể thông cảm đều có

thể thông cảm cho nhau, con cũng nên hiểu được sự khó xử của ta.”



Lâm Cẩn Dung gật gật đầu: “Bà bà khó xử, nhi tức hiểu

được.”



Lâm Ngọc Trân nghe nàng sửa miệng gọi mình là bà bà,

mà không phải là cô cô, hiểu được hai người đang đứng ở lập trường bà bà và nhi

tức mà nói chuyện, đành bảo: “Con yên tâm, ta sẽ không thể không thay con lo

lắng, sẽ do con tuyển chọn, con nói là ai chính là người đó, chính là thiếp

thất thông phòng, ít hôm nữa … chậm rãi lại nói sau. Có ta ở đây, không người

nào có thể lấn lướt con.”



Lâm Cẩn Dung cúi mắt đáp: “Theo lý nhi tức không dám

nói lời này, cũng hy vọng Đại phòng chúng ta thịnh vượng, nhưng chỉ sợ mẫu thân

ta không chịu. Nay còn chưa đến một năm, cũng ảnh hưởng đến thể diện của Lâm

gia.” Biểu tình của nàng dịu ngoan, ngữ khí lại là leng keng hữu lực.



Thật sự có để ý như vậy, Lâm Ngọc Trân ngẩn ra, nói:

“Cũng không cần phải gấp như vậy, ta chỉ muốn nói trước với con một tiếng, để

có sự chuẩn bị. Lão thái thái hôm nay cũng tìm ta đến hỏi chuyện của con, chỉ

sợ cũng chính là chuyện của năm sau.”



Lâm Cẩn Dung nói: “Đa tạ cô cô.”



Lâm Ngọc Trân thấy nàng lại gọi mình là cô cô, tâm

tình tốt hơn vài phần, ôn nhu nói: “Con là người có hiểu biết. Con và Nhị lang

đã xảy ra chuyện gì vậy?”



Lâm Cẩn Dung nở nụ cười: “Tam thẩm nương lại tìm hắn.”

Đồ thị muốn nhúng tay vào sao, đó là si tâm vọng tưởng.