Thế Hôn

Chương 279 : Tuyết lở

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


“Ta gánh được.” Lục Giam thay hài Lâm Cẩn Dung làm cho

hắn, thấy nhiệt khí bao quanh lòng bàn chân, trong lòng cũng trở nên ấm áp yên

ổn, trên gương mặt quang hoa lưu động: “Nếu dám làm, phải chuẩn bị hậu quả. Cho

dù tổ phụ nổi trận lôi đình thì thế nào? Bị người ta tát một cái cũng không dám

đánh trả, cũng không phải là người mà hắn muốn.”



Lục Giam hăng hái, tin tưởng tràn đầy như vậy, Lâm Cẩn

Dung chưa từng thấy qua. Lâm Cẩn Dung không khỏi nhìn hắn lâu hơn, lại nhanh

chóng dời mắt, nói: “Ở cửa hàng hạt châu tổng cộng đưa tới ba ngàn lượng bạc

trắng, chàng xem xử trí thế nào?”



Lời này chuyển chủ đề thực nhanh. Vừa còn nói chuyện

mao hạt, đảo mắt đã nói đến tiền lời ở hạt châu. Lục Giam tuy có chút kinh

ngạc, cũng là mỉm cười: “Nàng thu về đi. Không phải nàng tốn rất nhiều tiền rồi

sao? Vừa vặn bổ sung vào đó. Nếu dư ra, thì chuẩn bị cho lễ vật năm mới.”



Không nói sớm, hại nàng đau lòng hồi lâu. Lâm Cẩn Dung

tâm nguyện đạt thành, liền lộ ra vài phần vui mừng, chỉ bất mãn tính toán với

hắn: “Chuyện lớn như vậy, chung quanh đều phải tiêu dùng, còn có tiền lưu trữ

chuyên dụng vào việc mao hạt? Làm sao mà đủ? Còn chuẩn bị năm lễ, trừ phi là

sói đói a.”



Lục Giam bị lời của nàng chọc cười, cũng không dám

cười ra tiếng, nhảy xuống tháp ôm nàng: “Năm nay không đủ, còn có sang năm, năm

sau nữa. Tất cả đều là của nàng, đủ chưa?”



Lâm Cẩn Dung lắc đầu: “Không, đó là tổ phụ đưa cho

chàng, nhiều thì ta không cần, chàng đền bù tiền đồ cưới cho ta, hằng ngày đưa

chút chi tiêu gia dụng là đủ rồi.”



Lục Giam cười nói: “Của ta còn không phải của nàng

sao?”



Lâm Cẩn Dung thực sự nghiêm túc đáp: “Không, của ta

không phải là của chàng.” Thấy Lục Giam nhíu mày lại bổ sung: “Tiền đồ cưới của

ta, tương lai đều phải giữ lại cho nhi tử và nữ nhi của ta a.”



Lục Giam liền tươi cười: “Được, của nàng, là của nàng.

Bên ngoài còn chưa tan tiệc, ta đi trước. Bằng không hai người kia không thấy

đâu, ta cũng biến mất, trách không được người bên ngoài sẽ đổ tội lên đầu ta.”



Lâm Cẩn Dung tiễn hắn ra cửa rồi cẩn thận thu bạc về,

bảo vài người Lệ Chi, Phương Trúc tiến vào, thấp giọng an bài một phen.




Cửa bị đẩy ra, Lục Kiến Trung và Lục Thiệu đứng ở nơi

đó, trước đẩy Lục Thiệu đi về phía trước, cũng không nói nhiều, chỉ thốt ra:

“Phụ thân, Đại Lang đã làm sai chuyện, còn thỉnh lão nhân gia người giúp đỡ một

phen.”



Lục lão ông quay đầu nhìn hai người bọn họ, thản nhiên

nói: “Ngươi còn bảo ta giúp đỡ hắn thế nào? Tiền sửa từ đường hắn còn dùng để

kiếm lời, còn muốn cho hắn cái gì nữa đây? Có phải muốn đem tiền đóng quan tài

của ta cho hắn nữa hay không?”



Trong phòng một trận tĩnh mịch, Lục Thiệu chống hai

tay xuống, dùng sức dập đầu, gió lạnh thổi vào từ sau lưng hắn và Lục Kiến

Trung, khiến ánh nến trong phòng lung lay, Lục lão ông giống như không chịu nổi

rét lạnh, nhẹ nhàng rụt đầu vai, khóe môi lộ ra một tia trào phúng: “Dập đầu

này là tính tiền sao? Ngươi dập đầu như vậy thay cho tiền bị tổn thất sao.”



Lục Thiệu tạm dừng một lát, tiếp tục dập đầu, thanh âm

“Ba ba” vang lên trong căn phòng yên tĩnh, khiến người ta càng thêm vài phần

kinh hồn táng đảm.



Lục Kiến Trung quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Phụ thân, là

con không giáo huấn hắn cho tốt. Nhưng vốn hắn cũng vì muốn tốt cho nhà……”



Lục lão ông không nói gì. Thanh âm của Lục Kiến Trung

giống như diều bị người đột nhiên cắt đứt, bay tán loạn trong gió. Gió lạnh

cũng không khách khí thổi vào hai người đang quỳ cạnh cửa, khiến tóc mai của

hai người thiếu chút nữa đông cứng.



Gạch thanh chuyên ở trên đất lạnh lẽo giống như có vô

số kim châm, hung hăng đâm vào đầu gối của Lục Kiến Trung, hắn nhịn không được

mà rùng mình, lại hắt xì, răng lập cập vào nhau nói: “Phụ thân, Đại Lang liều

lĩnh, không biết nặng nhẹ, đắc tội với Đào gia cùng Mai Bảo Thanh, lần này tổn

thất sẽ do chúng ta bồi thường.”



“Tất nhiên các ngươi phải tự bồi thường, dù sao đó

cũng là tiền của các ngươi. Bồi tiền vẫn là việc nhỏ, khiến người khác chê cười

Lục gia, các ngươi đền bù nổi không.” Lục lão ông ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn

phụ tử hai người: “Đại Lang, lúc trước ta đã nói với ngươi thế nào? Lời ta nói

ngươi để vào đâu? Luôn phải có người đứng ra chịu trách nhiệm, bằng không về

sau cũng sẽ không có ai coi lời nói của ta ra gì, phụ tử hai người tự mình chọn

con đường này, đâu có ai ép buộc?”