Thế Hôn
Chương 280 : Thành băng
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Gió lạnh thổi qua, mưa tuyết hỗn loạn, nện ở trên ngọn
cây, trên đỉnh viện, tường viện, trên cửa sổ giấy, làm cho người ta nghe liền
cảm thấy lạnh lẽo thêm vài phần.
Châu Nhi vừa thêu xong, dùng răng cắn đứt đầu sợi chỉ,
nương theo ngọn đèn ngắm trái ngắm phải, thập phần vừa lòng. Nhìn sắc trời
không còn sớm, liền đứng dậy lười biếng vặn thắt lưng, chuẩn bị đi ngủ. Vừa mới
đổ nước vào bồn, chợt nghe thấy hai tiếng mèo kêu. Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa sổ
ra, khí lạnh thấu xương ập vào mặt, trong viện trống rỗng, chỉ có hai ngọn đèn
lồng lắc lư trong gió lạnh.
Nàng bất động thanh sắc đóng cửa sổ lại, khí định thần
nhàn tiếp tục rửa mặt, đợi cho rửa mặt xong, lại ở dưới đèn ngồi một lát, rồi
mới đến phòng của Lục Vân. Lục Vân còn chưa ngủ, đang ôm một quyển sách đọc
dưới đèn, Giản Nhi ngồi ở một bên, đang khâu quần áo.
Châu Nhi cười nói: “Ta vội tới trực đêm cho tiểu thư,
Giản Nhi đi ngủ đi.”
Giản nhi ngẩng đầu lên nhìn nàng cười: “Ngươi đều thu
dọn xong chưa?”
Châu Nhi nói: “Thu thập xong rồi.” Lại hỏi Lục Vân:
“Canh giờ không còn sớm, tiểu thư không nghỉ ngơi sao?”
Lục Vân ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Nghe nói bên ngoài
xảy ra chút việc.”
Châu Nhi ngầm hiểu: “Không biết tiểu thư muốn ăn khuya
món gì?”
Lục Vân nói: “Đi xem phòng bếp có cái gì, tiện thì lấy
về, đã tối rồi, cũng đừng làm phiền nhiều người.”
Châu Nhi hành lễ, cầm đèn lồng, bưng thực hộp rời đi.
Đi đến phòng bếp dạo qua một vòng, bảo làm một chén vằn thắn cho Lục Vân, nói
nàng sẽ quay lại lấy sau, sau đó thả thực hộp, đội gió lạnh mưa tuyết, thướt
tha rời đi.
Đi tới chỗ không người, như cũ thổi tắt đèn lồng, thật
cẩn thận đi về phía viện của Lã thị. Bất quá chỉ vào trong thời gian một nén
nhang, lại vội vàng che giấu đi ra, bước nhanh dọc theo con đường nhỏ. Đi tới
chỗ rẽ thì đứng lại, từ trong lòng lấy ra đá lửa châm đèn lồng.
càng coi trọng mặt mũi, hắn cũng hiểu được, còn núi xanh thì không lo không có
củi đốt, đây là lựa chọn sáng suốt nhất của Lục Thiệu.
Lục lão ông trước mắt muốn thu thập người đứng mũi
chịu sào chính là Lục Thiệu, mà cũng không phải là hắn. Cho dù là hắn lần này
thay Lục Thiệu ra mặt, ngày sau Lục lão ông vì muốn đẩy Lục Giam lên tiếp quản
đương gia, không chừng sẽ nhắc lại lỗi lầm của Lục Thiệu. So với việc để Lục
Thiệu năm lần bảy lượt mất mặt trước mọi người, còn không bằng để Lục Thiệu nhớ
kỹ lần giáo huấn này, tạm thời thu liễm. Hắn là trưởng bối, kinh nghiệm càng
phong phú, lui giữ tiến công so với Lục Thiệu cũng dễ dàng làm được. Cố gắng
chờ đợi, sẽ luôn có thời điểm xoay chuyển tình thế.
Lục lão ông trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: “Được,
như ngươi mong muốn. Chờ sang năm mới các cửa hàng trong tay ngươi đều giao cho
Phạm Bao, ngươi đi sửa chữa từ đường, thuận tiện gia cố nhà cũ một lần nữa.”
Hắn lúc này coi như hoàn toàn bị đá bay ra ngoài,
không hẹn ngày về. Lục Thiệu trong lòng một mảnh trống rỗng, trong mắt chỉ còn
lại có đôi hài mới kia của Lục Giam. Phạm Bao kỳ thật không phải là thay Lục
Giam quản sao? Lục Giam số mệnh thật tốt, đọc sách lại thuận lợi. Thiết kế hại
người, nguy hại gia tộc, lại còn có thể đứng ở chỗ này, bình yên hưởng thụ lời
khen của Lục lão ông nào là nhân phẩm tốt, học thức tốt, bình yên tiếp thu gia
nghiệp mà phụ tử bọn họ vất vả hồi lâu mới củng cố được. Người này thực đáng
giận.
Lục Kiến Trung chân nhẹ nhàng đụng hắn một cái, Lục
Thiệu dùng sức nuốt xuống một ngụm nước miếng, nhẹ giọng nói: “Vâng, tôn nhi
nghe lời tổ phụ dạy bảo.”
Lục lão ông thản nhiên khoát tay: “Đi xuống quỳ ở từ
đường đi, khi nào suy nghĩ cẩn thận về sai lầm của ngươi rồi thì đứng lên.” Nói
xong không hề nhìn hắn, ngược lại dặn dò Lục Kiến Trung: “Mặc kệ ngươi dùng
phương pháp gì, phải thu xếp chuyện mao hạt cho ta. Sinh ý mao hạt dát vàng, ta
muốn ngươi tiếp tục làm tốt, không thể chặt đứt quan hệ với Mai Bảo Thanh!”
“Vâng.” Lục Kiến Trung theo thói quen định lau mồ hôi
trên trán, vừa vươn tay sờ lên, lại là một mảnh lạnh lẽo, thời tiết rất lạnh,
hắn không thể chảy mồ hôi nổi.
Chờ phụ tử hai người đi ra, Lục lão ông đuổi Phạm Bao,
chỉ để lại Lục Giam: “Vừa rồi vì sao con không thay Nhị thúc phụ cùng huynh
trưởng cầu tình?”