Thế Hôn
Chương 281 : Kích động
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Vì sao không thay bọn họ cầu tình, khẳng định là vì
không muốn cầu, lời này của Lục lão ông kỳ thật có ý tứ hướng dẫn ở bên trong.
Nếu hắn muốn đem sự tình nói từ đầu đến cuối cho Lục lão ông nghe, giờ phút này
đúng là cơ hội thích hợp nhất. Nói hay là không? Không thể nói. Lục Giam hạ
quyết tâm: “Bọn họ phạm vào sai lầm, phải làm như thế nào, trong lòng tổ phụ đã
quyết định, sẽ không đến mức oan uổng bọn họ.”
Lục lão ông trong mắt hiện lên một tia hứng thú, sắc
mặt lại không hề thay đổi: “Theo ý của con, bọn họ phạm vào sai lầm gì?”
Lục Giam rõ ràng rành mạch nói: “Chỉ vì cái lợi trước
mắt, quên mất mọi thứ, gieo gió gặt bão.” Những lời này có thể khái quát mọi
việc làm của Lục Thiệu, hết thảy đều chỉ vì hai chữ lợi ích, vàng đỏ nhọ lòng
son, người như thế đáng để đồng tình sao? Không đáng. Cho nên hắn tuyệt đối sẽ
không thay Lục Thiệu cầu tình. Nếu Lục lão ông không phải là hoàn toàn không
biết, hắn càng nên cho thấy quan điểm cùng thái độ của hắn
“Tuy bọn họ tự làm tự chịu, nhưng rốt cuộc cũng là
người nhà chúng ta.” Lục lão ông thử nói: “Nếu ta bảo con đi nói chuyện với Đào
gia, thỉnh hắn giơ cao đánh khẽ, tạm thời buông tha, con sẽ làm thế nào?”
Lục Giam lại càng không muốn. Nếu lúc trước, có lẽ hắn
còn cảm thấy lúc này nên lấy đại cục làm trọng, khiến Lục Thiệu cùng Lục Kiến
Trung biết lợi hại là được rồi. Nhưng trải qua sự kiện túi hương kia, hắn không
tin bọn họ dễ dàng biết lợi hại, sẽ không bởi vì hắn thoái nhượng mà hối cải
cảm kích. Đặc biệt hiện tại người bồi thường là Nhị phòng, hắn càng thêm an
tâm. Nói đến nói đi, hắn cùng Lâm Cẩn Dung cũng ném vô số tiền vào đó, cho tới
bây giờ, Đào Thuấn Khâm cùng Lâm Thế Toàn không kiếm được tiền, cũng chỉ vì chuyện
mao hạt này. Đã ra tay rồi, quả quyết không có đạo lý dừng tay giữa đường. Lục
Giam thần thái kiên quyết nói: “Thỉnh tổ phụ thứ tội.”
Một đêm này, từ đầu tới cuối Lục Giam không làm gì
khác, luôn cự tuyệt, tỏ vẻ rõ ràng hắn đối với Nhị phòng bất mãn. Lục lão ông
giống như đã dự kiến, lại có chút ngoài ý liệu, có chút cao hứng, lại có chút
chua xót: “Được rồi, việc này tạm thời gác lại không đề cập tới, con còn muốn
nói gì với ta nữa không?”
Lục Giam vái chào thật sâu: “Tổ phụ giáo dưỡng chi ân,
tôn nhi vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng. Người yên tâm, tôn nhi có chừng mực, sẽ
không quên bản thân họ Lục.”
Lục lão ông nghe vậy, sau một lúc lâu không nói gì,
ánh mắt dần dần trở nên nhu hòa. Xa xa truyền đến tiếng báo canh, hắn nhẹ nhàng
thở ra một hơi: “Canh ba rồi, đêm đã khuya, con đi nghỉ đi.”
Lâm Cẩn Dung ý bảo Phương Trúc cùng Hồ ma ma dẫn Châu
Nhi đi trước, sau đó cùng Lục Giam trở về phòng. Lục Giam dọc theo đường đi
cũng không nói chuyện, chỉ gắt gao nắm tay Lâm Cẩn Dung.
Vào phòng, hương ấm ập vào mặt, Lâm Cẩn Dung chỉ cảm
thấy toàn thân cao thấp không một lỗ chân lông nào không thoải mái, vừa uống
một ngụm trà, Lục Giam liền lên tiếng: “Nàng đã chế trụ được Châu Nhi, những sự
tình khác nên làm cho xong, đỡ phải đả thảo kinh xà, ngược lại sẽ không tốt.
Sáng sớm ngày mai, hai người chúng ta phân công nhau hành động, nàng đến nhà
của tộc muội, ta đi tìm những người khác, ngày mai phải kết thúc chuyện này.”
“Ta cũng tính như vậy.” Lâm Cẩn Dung gật đầu đồng ý,
hai người lại thương lượng chuyện mao hạt một lần, mới rửa mặt đi ngủ. Một đêm
này, Lâm Cẩn Dung ngủ rất sâu, Lục Giam lại vẫn trằn trọc đến gần canh năm mới
gà gật được một chút.
Sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Lâm Cẩn Dung
cùng Lục Giam liền tìm cớ xuất môn.
Lã thị một đêm không ngủ ngon, trong lòng chỉ nhớ tới
Lục Thiệu đang quỳ gối ở từ đường, đợi đến giữa trưa đột nhiên nghe thấy tin
tức, đã là không còn kịp rồi, trong lòng biết không ổn, gấp đến độ giống như
kiến bò trên chảo nóng. Trời giá rét đông lạnh, Lục Thiệu còn quỳ gối ở từ
đường không đến được, Lục Kiến Trung từ sáng sớm đã đi xử lý chuyện mao hạt,
Tống thị ở nhà cũ không thể trông cậy, tuy thủ hạ không phải không có ai hữu
dụng, nhưng chỉ còn lại một mình phụ nhân như nàng, thật là cô chưởng nan minh (một bàn tay đơn chiếc
thì không vỗ thành tiếng). Nàng lấy lại bình tĩnh, phân phó Tố
Tâm: “Mời Tam gia tới.”
Nhưng bên này, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam cũng gặp
phiền toái. Điều tra căn nguyên của túi hương không khó, vị tộc muội kia đã nói
rõ là trên đường mua đồ bị mất trộm, nhưng bị người nào trộm, sao có thể đưa
tới chỗ Phúc Đức lâu căn bản là tra không ra. Sự tình đến nơi đó liền chặt đứt
manh mối.
Lâm Cẩn Dung không cam lòng, mỗi một lần, Nhị phòng
luôn giống như cá chạch vậy, vừa mới nắm được cái đuôi, đã trơn trượt vuột tay.
Dù không tra ra rõ ràng, cũng không có nghĩa là nàng phải nén giận, chịu đựng
như vậy. Nàng quyết tâm phải nói chuyện với Lục lão ông.