Thế Hôn

Chương 282 : Tuyết rơi

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Ngoài cửa gió lạnh thấu xương, nước đóng thành băng,

trong Tụ Hiền các lại ấm áp thơm hương. Than bạc thượng đẳng cháy đỏ hồng trong

chậu bằng đồng thau bóng loáng, khiến ba thước chung quanh được sưởi ấm dào

dạt, lô bằng đồng lẳng lặng tỏa ra tô hợp hương, thảm gấm Tứ Xuyên lót chân

thêu hình tùng hạc vừa ấm lại mềm mại, làm cho người ta kìm lòng không được có

thêm vài phần lơi lỏng.



Lục lão ông ngồi ở trên tháp, yên lặng nghe Lâm Cẩn

Dung đứng ở phía dưới nói chuyện.



Lâm Cẩn Dung vẫn mặc đồ xuất môn, áo choàng đính lông

chồn trắng màu xanh nhạt, váy sắc thiển giang, búi tóc vấn cao, cài một chiếc

trâm lưu thúy, môi tô chút son, đôi mắt sáng trong: “Tổ phụ, tôn tức vừa rồi đi

một chuyến đến nhà tộc muội, nghe nói tới một chuyện kỳ quái, cảm thấy có chút

thú vị, muốn kể cho tổ phụ nghe, lại thỉnh tổ phụ chỉ giáo một hai câu.” Lời lẽ

của nàng rõ ràng, không nhanh không chậm, giống như đang kể lại một chuyện thật

sự thú vị, muốn giúp trưởng bối giải sầu vậy.



Lục lão ông lại hiểu được nàng không phải loại người

nhàn rỗi không có việc gì làm, lắm mồm lắm miệng, liền chỉ ghế đôn mặt sáu cạnh

khắc hoa văn như ý: “Ngồi xuống nói chuyện.”



“Đa tạ tổ phụ.” Lâm Cẩn Dung quỳ gối hành lễ, đoan

đoan chính chính ngồi xuống, nói: “Sự tình là như thế này, vị tộc muội này của

con, gần đây gặp được một việc lạ, không thể không hướng con xin giúp đỡ. Nàng

đến chơi nhà một người thân thích, nữ nhi nhà kia tặng cho nàng một cái túi

hương. Gia cảnh nàng bần hàn, hằng ngày không có vật phẩm trang sức nào tinh

xảo, lại thập phần yêu thích túi hương này, liền hằng ngày đeo ở bên người, ai

ngờ trước đó vài ngày lúc nàng xuất môn không cẩn thận đã đánh mất. Đã đánh mất

thì đành thôi, kỳ quái là, túi hương này qua mấy ngày sau lại xuất hiện ở Phúc

Đức lâu, hơn nữa bị người ta cố ý nói là của một nam tử, mà nam tử này, lại là

bằng hữu của người có thê tử làm ra túi hương đó, lúc ấy trượng phu của nữ tử

kia lại ở đây, không khỏi hoài nghi sự trong sạch của thê tử mình, thiếu chút

nữa phá hỏng một mối nhân duyên, phá hỏng thanh danh của nữ tử có khác nào muốn

mạng của nữ tử đó đây.”



Nàng kể lại đầu đuôi chuyện túi hương xong, cuối cùng

hỏi Lục lão ông: “Tổ phụ, hiện tại nữ tử thêu túi hương kia bị oan uổng, phẫn
Lục lão ông gắt gao cầm chén trà nàng đưa tới, đối

diện với đôi mắt của nàng, muốn nói cái gì, chung quy vẫn không nói ra, mà là

trầm trọng thở dài, ngửa mặt tựa vào lưng ghế dựa, thấp giọng nói: “Ta không

cần gọi đại phu, nếu Nhị lang trở về, con bảo hắn tới gặp ta.”



Lâm Cẩn Dung liền thi lễ, lặng yên không một tiếng

động lui ra ngoài. Chỗ Lục lão ông, nhừng gì nên nói nàng đã nói xong rồi,

chuyện có thể làm cũng đều làm, không cần nhiều lời nữa.



Ở gian ngoài không biết khi nào tuyết đã rơi lả tả như

lông ngỗng, trên bầu trời lộ ra một tia nắng, vừa vặn chiếu vào trên mặt Lâm

Cẩn Dung, khiến nàng mị mắt, nhìn lại lên bầu trời, chỉ thấy tầng mây thật dầy

có lỗ hổng, ánh mặt trời từ nơi đó không kiêng nể gì chiếu xuống dưới, chiếu

rọi chung quanh một mảnh trắng xóa lạnh lẽo.



“Đúng là thời điểm, trận tuyết rơi này sau mấy ngày

mấy đêm mới có thể ngừng.” Lục Giam đứng ở hành lang, quay đầu nhìn nàng. Bông

tuyết không ngừng theo mái hiên bay vào, dừng trên đầu hắn, trên vai hắn, phủ

một tầng mỏng manh trong suốt, hắn cũng không phủi đi, tùy ý để chúng nó chồng

chất lên đó, làm nổi bật gương mặt trắng trẻo, ánh mắt đen như mực của hắn: “A

Dung, chuyện nàng nói không ai tin, hoàn cảnh bị ép buộc tới chết, vĩnh viễn sẽ

không có.”



“Chàng đều nghe thấy?” Tuyết rơi xuống, vừa vặn dừng

trên lông mi của Lâm Cẩn Dung, không đợi nàng vươn tay phủi đi, lại hóa thành

một giọt nước trong suốt. Nàng nhẹ nhàng nháy mắt, giọt nước dọc theo hai gò má

nàng chảy xuống, lành lạnh giống như nước mắt.



Lục Giam vươn một ngón tay, nhẹ nhàng thay nàng lau

đi, thấp giọng nói: “Nhanh đến Vinh Cảnh cư, Ngũ đệ mang thứ hay về cho nàng,

bảo nàng tới xem.”



Lâm Cẩn Dung đi ra ngoài khá xa, trên chóp mũi còn

quanh quẩn mùi hương đạm mạc của Lục Giam. Nàng nhẹ nhàng đội mũ lên, nhếch

khóe môi kéo chặt áo. Là vĩnh viễn sẽ không có, mà cũng không phải là vĩnh viễn

sẽ xảy ra.