Thế Hôn
Chương 285 : Huynh đệ
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Tuy không có căn cứ chính xác mười phần, nhưng chuyện
lớn như vậy, Lâm Cẩn Dung tất nhiên sẽ nói với Lâm Ngọc Trân, cũng để nàng
biết, ngày sau trong lòng có phòng bị. Có điều lúc nói thì sẽ giữ kẽ một chút.
Lâm Ngọc Trân giận tím mặt, lập tức muốn tìm Lục lão
ông phân xử, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Vân mỗi người một bên, thật vất vả mới có
thể khuyên nhủ nàng, Lục lão ông đã đoạt hai hài tử của Lã thị, Lã thị lại
thành bộ dạng này, Lâm Ngọc Trân lại đi nháo, đúng là không có tâm nhãn.
Lâm Ngọc Trân ngơ ngác ngồi một lát, đột nhiên nói:
“Tâm địa ngoan độc như vậy, ta đã nói……” Trong mắt không hề có dấu hiệu báo
trước bỗng nhiên rơi xuống một giọt lệ.
Lục Vân bị hù nhảy dựng, vội hỏi: “Nương, người bị sao
vậy?”
Lâm Ngọc Trân khoát tay áo, đứng dậy đi vào trong:
“Các con đều đi ra ngoài đi…… Ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, cơm chiều
không ăn.” Vào buồng trong, quả nhiên không trở ra, Phương ma ma theo vào, cùng
nàng thấp giọng nói gì đó, thỉnh thoảng truyền ra hai tiếng nức nở.
Lâm Cẩn Dung cùng Lục Vân hai mặt nhìn nhau, im lặng
ngồi một lát, thấy sắc trời không còn sớm, Lâm Cẩn Dung nói: “Nhị ca muội chắc
là sắp trở về, ta đi trước nhìn xem. A Vân trông chừng mẫu thân, nếu có chuyện
gì, thì sai người tới tìm ta.”
Lục Vân lên tiếng đáp ứng.
Lâm Cẩn Dung cũng không tới Vinh Cảnh cư, mà quay trở
về phòng, cởi bỏ áo choàng, thư thư phục phục ngồi trên tháp, mở rộng hai tay
hai chân, tiếp nhận trà nóng Quế Viên đưa tới bình yên hưởng thụ. Bất quá mới
uống được một ngụm, chợt nghe ở hành lang có người đi tới dùng sức dậm chân,
ngay sau đó Lục Giam tiến vào, thấy nàng trong tay đang cầm trà nóng, cũng
không nói nhiều, lấy tay tiếp nhận một hơi uống hết, thở hổn hển hai cái mới
thở dài nói: “Lạnh chết người.”
Lâm Cẩn Dung vội hỏi: “Có mời được Thủy lão tiên sinh
tới không?”
Lục Giam ngồi xuống bên cạnh nàng, bàn tay băng lạnh
như người chết chặt chẽ ôm lấy nàng, lộ ra thần thái thập phần thích ý thoải
mái, thấp giọng nói: “Không có. Đi theo ngoại tổ phụ ra khỏi thành đạp tuyết
rồi.”
Hóa ra Thủy lão tiên sinh ở tại Lâm gia, vô tâm sáp
liễu (vô tâm sáp liễu, liễu thành âm: cố ý
bên ngoài tuyết lớn trời tối, ta đưa Nhị tẩu đệ qua đó, rồi trở về với đệ sau.”
Lục Luân vội nói: “Thôi, ta đang muốn đến thăm, cơm
chiều ta cũng không ăn, nhân tiện ta đưa Nhị tẩu qua đó, Nhị ca hôm nay ở bên
ngoài bôn ba hồi lâu, buổi tối còn phải đọc sách, thật là vất vả, huynh cứ ở
trong phòng đi.”
Lâm Cẩn Dung thấy Lục Luân tha thiết nhìn nàng, trong
lòng biết hắn có điều muốn nói với mình, liền hướng Lục Giam nháy mắt, nói:
“Vậy làm phiền Ngũ đệ.”
Vạn lại câu tĩnh, chỉ có thanh âm hài dẫm lên tuyết,
Lục Luân mở to hai mắt nhìn một mảnh tuyết trắng ở phía trước, thấp giọng gọi:
“Tứ muội muội……”
Lâm Cẩn Dung thật lâu chưa từng nghe hắn xưng hô với
mình như thế, trong lòng nhảy dựng, hỏi: “Cái gì?” Một bên ý bảo Lệ Chi cùng
Đậu Nhi lui lại mấy bước.
Lục Luân cúi mắt thấp giọng nói: “Muội không nói với
ta, nửa năm qua trong nhà đã xảy ra những chuyện gì sao?” Tuyết quang chiếu lên
gương mặt hắn, có vẻ hắc ám vài phần, cũng lộ ra sự cứng rắn của một nam tử
hán, hắn đã không còn là hài tử bất hảo tỉnh tỉnh mê mê, cái gì cũng không biết
năm đó nữa rồi.
Không thể gạt nổi hắn, hắn sớm biết, thời điểm làm
việc cũng sẽ có chừng mực hơn. Lâm Cẩn Dung sắp xếp lại từ ngữ, nhẹ giọng nói:
“Đại khái là nước lửa không thể dung hòa.”
Lục Luân lúc trước còn nghĩ chưa đến mức này, thật
không ngờ nàng vừa mở miệng lại nói như thế, không khỏi dừng lại cước bộ, không
thể tin được nhìn Lâm Cẩn Dung, chua chát hỏi: “Sao lại rơi vào tình cảnh này?
Ta nghĩ đến, Nhị ca đi thỉnh đại phu, muội vẫn chiếu cố Đại tẩu, còn có đường
cứu vãn……”
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Mỗi người đều đang đeo
mặt nạ, dù ta không muốn nhìn thấy bọn họ cũng phải làm tròn trách nhiệm. Đường
cứu vãn sao, không phải chúng ta không cho, mà bọn họ thật sự không cần.” Nàng
quay đầu nhìn Lục Luân cười: “Huynh có thể hỏi tổ phụ, ta cũng không muốn nói
thêm nữa. Nhưng huynh phải biết rằng, bất cứ chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến
việc chúng ta coi huynh là huynh đệ tốt.”