Thế Hôn

Chương 284 : Bã thuốc

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Tuyết càng rơi càng lớn, rất nhanh trời đất trắng xoá

một mảnh. Lâm Cẩn Dung đứng ở trước cửa hiên của Vinh Cảnh cư, dùng sức xoa xoa

tay vào nhau, lại nhẹ nhàng chà chà chân, phun ra một chuỗi khí trắng.



Lục Giam cùng Lục Vân đứng ở cách đó không xa thấp

giọng nói chuyện: “…… Châu Nhi vốn là người của bọn họ, chỉ sợ lúc trước muội

đã bị bọn họ mê muội không ít.”



Lục Vân thần sắc phức tạp nhìn về phía bóng dáng Lâm

Cẩn Dung, thấp giọng nói: “Đúng, là ta bị mê muội, còn tưởng rằng, Anh Đào thật

sự chính là……”



Lục Giam cười cười: “Tóm lại, chúng ta về sau có

chuyện gì thì nên thương lượng với nhau, sống cho tốt, có việc thì nói ra, đừng

giấu trong lòng mà nghẹn tức giận. Như vậy thật không tốt.”



Lục Vân cúi đầu lên tiếng: “Ta đi nhận lỗi với tẩu tử,

mặc kệ lúc trước ta làm cái gì, đều là vô tâm.”



Lục Giam nói xong, thấy nàng nhu thuận như vậy, cũng

không trách cứ: “Vậy muội đi đi, hai người trò chuyện, cởi bỏ hiểu lầm, hai

người vẫn là thân biểu tỷ muội mà.”



Lục Vân tiến lên cùng Lâm Cẩn Dung nói chuyện: “Tẩu

tử, mặc kệ lúc trước ta có bao nhiêu không phải, thỉnh tẩu nể mặt mẫu thân cùng

ca ca mà tha thứ ta. Ta sai lầm rồi.”



Tuyết quang quá mạnh mẽ, chiếu vào mắt khiến Lâm Cẩn

Dung kìm lòng không được mà mị mắt. Lục Vân mấy ngày nay gầy đi rất nhiều, dung

nhan cũng càng thanh lệ, thần sắc có vẻ vô tội lại gầy yếu, xấu hổ mà sầu lo,

Lâm Cẩn Dung thực hy vọng Lục Vân là thật tâm, nhưng nàng không biết, phía dưới

vẻ thanh lệ vô tội này của Lục Vân có cất giấu suy nghĩ gì hay không? Nhưng

cũng không quan trọng, hiện tại nàng đã có lực lượng cùng Lục Vân đối kháng,

chút kỹ xảo này của Lục Vân không thể tạo thành thương tổn lớn đối với nàng

được nữa. Lần đầu tiên, Lâm Cẩn Dung có loại cảm giác quan sát người khác.



Lục Vân thấy Lâm Cẩn Dung chậm chạp không nói lời nào,

liền hướng nàng đứng đắn thi lễ: “Tẩu tử không chịu tha thứ cho ta sao?”



Lâm Cẩn Dung nở nụ cười, vươn tay nâng nàng dậy: “Làm

sao có thể?”



Chợt nghe bên trong một trận động tĩnh, Lục Thiệu cùng

một lão đại phu râu tóc bạc trắng đi ra, hai người đồng loạt ngậm miệng, quay
xong chỗ thuốc này sẽ có tiểu thiếu gia.” Vừa nói, hai tay hợp thành chữ thập

nhìn trời cầu phúc một chút.



Quế ma ma đốt lò nhỏ lên, liên miên cằn nhằn: “Nghe

nói thuốc này của Thủy lão tiên sinh cũng không đơn giản, bên trong lại bỏ thêm

phương thuốc đặc chế của hắn. Cũng may thiếu phu nhân nhiều tiền, mới có thể

thỉnh lão danh y như vậy đến, chuyên vì một mình nàng khám bệnh phối dược.”



Lệ Chi thấy nàng nói hơi nhiều, nhưng cũng không ngăn

trở nàng, chỉ tươi cười ngồi nghe.



Song Phúc quyệt miệng đã chạy tới: “Ma ma, vườn hoa

hơi nhỏ, mấy ngày nay tới giờ bã thuốc toàn đổ vào đó, đã sớm chật đầy rồi. Nếu

đổ thêm, chúng ta sẽ chôn sống hoa a.”



Quế ma ma liền cười nhẹ nhàng chỉ vào cái trán của

nàng: “Còn có thể gấp đến độ chết người sao? Sân bên ngoài nhiều như vậy, tùy ý

có thể đổ thuốc vào bất cứ đâu mà?”



Song Phúc quay đầu nhìn nhìn tuyết giống như sợi bông

rơi rụng lả tả, rụt cổ, hấp hấp cái mũi nói: “Bên ngoài đều bị tuyết phủ kín,

làm sao dám hạ cuốc, không cẩn thận đào vào cây hoa thì phải làm sao bây giờ?”



Quế ma ma mắng: “Tiểu yêu nhàn hạ, vậy đổ tạm ra tàng

cây đi, chờ tuyết tan thành nước, đất cũng khô đi, rồi nói sau.”



Song Phúc vội bưng thùng rác đi ra ngoài: “Ta sẽ ra đổ

dưới tàng cây. Song Toàn đến hỗ trợ a!” Hai tiểu nha đầu một người cầm cuốc,

một người nâng thùng rác đón tuyết chạy ra ngoài, sau khi đổ bã thuốc đi, lại

nghịch tuyết một lúc.



“Trời sắp tối đen rồi, việc của các ngươi đã làm xong

chưa? Bên ngoài còn đang ầm ỹ, các ngươi còn dám ở đây vui đùa, là ngại số mạng

dài lâu sao?” Anh Đào chống nạnh đi ra, răn dạy một chút, hai tiểu nha đầu

nhanh chóng thu dọn trở về.



Sắc trời dần dần trở nên ảm đạm, lúc tuyết kia hơi

ngừng một chút, một người đạp tuyết chậm rãi đi tới dưới tàng cây kia, dùng chân

gạt lớp tuyết cùng đất ra.