Thế Hôn

Chương 290 : Vào hạ

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Ba ngày liền, con người đặc biệt dễ dàng mềm nhũn, sau

giữa trưa, Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Ngọc Trân đang quản gia xử lý nhẹ nhàng khoan

khoái, lại giúp đỡ thay Lục Vân chọn kiện vải may đồ cưới, cảm thấy buồn ngủ,

liền hướng Lâm Ngọc Trân cáo từ: “Ta về phòng trước nghỉ tạm.”



Lâm Ngọc Trân nâng mắt lên đánh giá nàng một phen,

nói: “Vẫn không thấy động tĩnh gì sao?”



Lâm Cẩn Dung cúi con ngươi, không nói được một lời.



Lâm Ngọc Trân trầm mặc sau một lúc lâu, thở dài:

“Thôi, ta cũng không nói nhiều với con, tóm lại là gió thoảng bên tai, bằng mặt

không bằng lòng. Ta nói thêm hai câu, mẫu thân con lại nói ta hà khắc con,

không để ý cốt nhục thân tình……”



Lâm Cẩn Dung chỉ nghe, cũng không trả lời.



Lâm Ngọc Trân trong lòng phiền chán, vẫy tay bảo nàng

đi xuống: “Con đi đi, tóm lại là số mệnh mỗi người khác nhau. Tiếp qua mấy ngày

nữa, chỉ sợ là ta cũng lực bất tòng tâm, lão thái thái sẽ tự mình mở miệng.”



Lâm Cẩn Dung trầm mặc hành lễ rời khỏi, Lệ Chi nhẹ

giọng hỏi: “Thiếu phu nhân, vừa rồi vì sao không nói cũng do Nhị gia một phần?”



Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Có thể đẩy toàn bộ trách

nhiệm đi sao? Tóm lại đều là lỗi của ta. Cần gì lãng phí nước miếng.”



Từ tháng ba tới nay, Lục lão phu nhân uyển chuyển đề

cập qua hai lần, Lâm Ngọc Trân cũng trực tiếp đề nghị nàng an bài Quế Viên làm

thông phòng, nàng đều đáp ứng, tùy tiện để Lục Giam làm sao thì làm. Nhưng lúc

Lục Giam ở trong phòng lại không cho Quế Viên tiến vào hầu hạ, thậm chí còn phá

lệ cẩn thận, ngay cả đám người Anh Đào cũng không thể tới gần.



Vốn sự tình chưa từng phát sinh, Đào thị cũng không

thể biết được việc này, nhưng nàng lại biết, không khỏi vội vã xông tới cửa,

không để ý thể diện dắt Lâm Ngọc Trân khóc lóc, luôn miệng nói đều là Lâm Ngọc

Trân năm đó như thế nào, hiện tại ra sao, nào có cô cô như vậy, khiến Lâm Ngọc

Trân cũng không biết nên chống đỡ thế nào. Nhưng về sau, người bên ngoài nói gì

thì nói, Lâm Cẩn Dung sẽ không đẩy lỗi về phía Lục Giam, tình nguyện trầm mặc

mà chống đỡ. Tóm lại chính là chuyện như vậy, nàng cần gì phải đổ lỗi cho hắn?



Lâm Cẩn Dung cảm xúc không ổn định không ngủ nổi,

trong lúc hoảng hốt luôn cảm thấy có bóng người chớp động trước mặt, trong chốc

lát thấy là Đào thị, trong chốc lát lại thấy là Lục Giam, đến rồi lại đi. Nàng

cảm giác chính mình là có thể rõ ràng nhìn thấy bọn họ ra ra vào vào, nhưng

không cách nào nhúc nhích, càng không thể lên tiếng tiếp đón bọn họ.



Nàng đang trong mộng. Lâm Cẩn Dung trong lòng hiểu
đứng dậy tới bên cửa sổ, cúi người hướng dưới lầu nhìn, Anh Đào cùng Song Toàn

ngồi ở đó hóng mát, đang cầm đèn lồng ngắm nhìn, đa dạng chồng chất. Đang nhìn

mê mải, chợt nghe phía sau “Ba” một tiếng vang, tiếp theo một trận loạn hưởng,

dường như có gì đó va đập vào nhau. Vội vàng quay đầu, có ngọn nến rơi xuống

đất, Lục Giam trong tay đang cầm sách, ngơ ngác đứng ở trước bàn.



“Nha, như thế nào lại làm rơi thế này?” Lâm Cẩn Dung

sợ nến kia sẽ đốt phải sách, nhanh tiến đến dựng lên, châm lại, một lần nữa đặt

xuống bàn học, hỏi: “Sao lại làm rơi nến vậy?”



Lục Giam rũ mắt xuống: “Có một con bướm, xoay chuyển

xung quanh khiến phiền chán.”



Lâm Cẩn Dung ngưng mắt nhìn kỹ, quả nhiên thấy trên

gáy sách trong tay hắn có một xác bướm, nhịn không được cảm thấy ghê tởm, nhíu

mày nói: “Bẩn muốn chết. Nhanh lau sạch sẽ đi.”



Lục Giam hỏi: “Làm thế nào bây giờ?”



“Trước lấy giấy lau qua. Lại lấy vải bố ẩm ướt lau lần

nữa.” Lâm Cẩn Dung tìm tờ giấy đưa qua, Lục Giam vươn tay tiếp nhận, đầu ngón

tay của hai người chạm vào nhau, Lâm Cẩn Dung thấy đầu ngón tay của hắn lạnh

lẽo, có chút run run, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Chàng làm sao vậy? Có chỗ nào

không thoải mái sao?”



“Ta khỏe.” Lục Giam nhẹ nhàng lắc đầu, cầm giấy nàng

đưa tinh tế chà lau sách, thật lâu sau, sách trở nên sạch sẽ, hắn mới ngẩng đầu

lên: “A Dung, chu kỳ của nàng thế nào?”



Lâm Cẩn Dung ngẩn ra, cười nói: “Chàng hỏi cái này làm

cái gì?”



Lục Giam nói: “Thì hỏi một chút, chúng ta là phu thê,

có cái gì không thể nói?”



Đã là phu thê hơn một năm, sao hắn lại không biết? Tự

dưng hỏi cái này. Lâm Cẩn Dung tim đập như trống: “Chính là chuyện mấy ngày hôm

trước.”



“Nếu ta nhớ không lầm, thì ngày mùng 6 là ngày đầu

tiên đúng không?” Lục Giam nhìn nàng, mắt cũng không chớp, ngữ khí ôn nhu: “Ta

nghe người ta nói, con nối dõi có liên quan tới sinh hoạt phong the, hôm nay là

ngày thứ mười sáu, đúng là thời điểm tốt.”