Thế Hôn
Chương 291 : Sắp mưa
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Hắn nghe người ta nói. Lâm Cẩn Dung chú ý tới mấy câu
hôm nay Lục Giam nói với nàng đều mở đầu bằng cụm từ hắn nghe người ta nói,
cũng không biết là ai nói đây. Tuy rằng hắn để bụng chuyện này cũng không phải
ngày một ngày hai, nhưng ngày thường hắn đều trấn an nàng, cũng không chủ động
nhắc tới, hôm nay vì sao lại liên tiếp đề cập?
Lâm Cẩn Dung cười cười, chậm rãi nói: “Mẫn Hành lần
này về nhà, chuyện nghe người ta nói cũng thật là nhiều.”
Lục Giam lông mi run rẩy, nhẹ nhàng loan loan khóe
môi, ngừng một lát rồi nói: “Mấy ngày nay trong nhà luôn thúc giục, nàng chịu
không ít ủy khuất. Ta nhàn rỗi vô sự, liền đi hỏi thăm một chút, nếu là…… Có
thể có tác dụng, cũng thật tốt.”
Lâm Cẩn Dung bất động thanh sắc nhìn hắn: “Chàng thực
săn sóc.”
“Nàng là thê tử của ta.” Lục Giam cúi mắt, chậm rãi
thu thập giấy tờ văn chương trên bàn.
Lâm Cẩn Dung không biết nên trả lời những lời này của
hắn như thế nào, đơn giản không đáp. Trong phòng nhất thời im lặng chi cực.
“Nghỉ ngơi đi.” Lục Giam đứng dậy, thổi tắt đèn. Trong
phòng nhất thời trở nên hắc ám, vươn tay không thấy năm ngón. Lâm Cẩn Dung động
cũng không dám động, chờ một lúc để mắt thích ứng với ánh sáng, hơi trách cứ:
“Tốt xấu cũng để lại một ngọn đèn chứ.”
Lời còn chưa dứt, đã bị Lục Giam gắt gao ôm vào trong
lòng, khiến nàng sinh đau, cơ hồ muốn ép hết không khí bên trong phổi của nàng
vậy. Động tác của hắn kịch liệt, nhưng nửa điểm tiếng động đều không có, Lâm Cẩn
Dung thất kinh, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình ở trong bóng tối
điên cuồng đập loạn: “Mẫn Hành……”
Thanh âm của nàng bị nuốt chửng. Nàng tựa như người bị
chết đuối, không thể hô hấp, chỉ có thể gắt gao túm bờ vai của hắn, mấy lần
tưởng ngất đi, đẩy hai lần mà không được, liền hung hăng cắn trên môi hắn, một
cỗ mùi hương tanh nồng tỏa ra tràn ngập, Lục Giam vẫn không để ý. Chỉ càng ôm
nàng chặt hơn, dùng sức cắn nàng, mùi máu càng ngày càng đậm.
Lâm Cẩn Dung đơn giản bất động, tùy ý hắn, Lục Giam
lại buông nàng ra.
Ngoài cửa sổ đèn lồng chớp lên, chiếu vào một chút ánh
Lục Giam ngẩn ra, không nói chuyện, chỉ trầm mặc nhìn
nàng.
Một trận cuồng phong theo cửa sổ thổi vào, rừng mai
bên ngoài sàn sạt rung động, không khí có thêm vài phần ẩm ướt. Trong Thính
Tuyết các chẳng những không vì điều này mà trở nên mát mẻ hơn, ngược lại càng thêm
ứ đọng oi bức.
Lâm Cẩn Dung nghĩ đến, nàng và Lục Giam vẫn cứ như
vậy, giằng co không ai nhường ai đến đêm khuya, thậm chí có thể là hừng đông.
Nàng không nhượng bộ, hắn cũng không nhượng bộ.
Phía sau, Anh Đào ở dưới lầu hô một tiếng: “Thiếu phu
nhân, ước chừng trời sắp mưa rồi, có đi về không?” Lại nói thầm một tiếng: “Sao
lại tắt đèn thế này?”
Lâm Cẩn Dung không nói gì, Lục Giam lại lên tiếng:
“Đi, thắp đèn lồng lên.”
“Ai!” Thang lầu vang lên “Thùng thùng” tiếng bước
chân, ngọn đèn từ dưới lầu truyền đến, càng ngày càng sáng. Lâm Cẩn Dung khẩn
trương rút ra khăn tay, dùng sức lau trên mặt hai cái, lại để ý váy áo.
Lục Giam nhìn nàng một cái, xoay người đi xuống.
Lâm Cẩn Dung nghe thấy hắn ở thang lầu cùng Anh Đào
thấp giọng nói chuyện, không muốn đi xuống để Anh Đào nhận ra mình khác thường,
liền đứng đó một lúc lâu mới cất bước, mới được hai bước, chỉ thấy Lục Giam một
mình cầm đèn lồng, cũng không nói gì, đang chờ ngay tại cầu thang.
Lâm Cẩn Dung cúi mắt đi qua mặt hắn, chậm rãi bước xuống
lầu dưới, nàng đi được vài bậc, mới nghe tiếng bước chân vang lên sau lưng.
Anh Đào cùng Song Toàn đã không còn ở đây, Lâm Cẩn
Dung đoán ước chừng là Lục Giam đuổi đi, nhưng cũng không muốn cùng hắn trở về.
Người mà giờ phút này nàng không muốn đối mặt nhất chính là hắn. Nàng nhấc váy,
đặt chân xuống thảm như ý, vừa mới đi được hai bước, đã bị Lục Giam từ phía sau
kéo lấy tay áo.
Lại là một trận gió ào đến, mang theo cát bụi ập đến
gương mặt Lâm Cẩn Dung, nàng đem tay áo giơ lên lau mặt, tê thanh nói: “Chàng
kỳ thật muốn như thế nào?”