Thế Hôn
Chương 292 : Mưa tầm tã
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Lục Giam ném đèn lồng xuống đất, kéo lấy tay áo Lâm
Cẩn Dung đang che trên mặt, cắn răng nói: “Chính là nàng đến tột cùng muốn như
thế nào?”
Lâm Cẩn Dung liều mạng giãy dụa, không muốn để hắn
nhìn mặt nàng, Lục Giam cũng sống chết kéo ra, giống như cùng với tay áo kia có
thâm cừu đại hận: “Nàng chột dạ, không dám nhìn ta có phải không?”
Mặc dù sức lực cách xa quá lớn, Lâm Cẩn Dung vẫn kiên
quyết không chịu nhượng bộ. Tay áo kia bất quá chỉ dệt bằng lụa mỏng, sao chịu
được giằng co như vậy, bất quá chỉ hai ba cái, một tiếng vang xuất hiện. Hai
người đều ngẩn ra, Lục Giam cầm lấy một đoạn tay áo có chút mờ mịt, Lâm Cẩn
Dung trước hết phản ứng lại, xoay người bỏ chạy, Lục Giam chặn ngang ôm lấy
nàng, đem nàng hướng vào trong Thính Tuyết các.
Một tia chớp từ không trung xẹt qua, từng hạt mưa lớn
rơi xuống, trong không khí tràn ngập mùi ẩm của đất. Lâm Cẩn Dung trên mặt ẩm
ướt, không biết rốt cuộc là mưa hay là lệ, nàng dường như điên cuồng dùng sức
bấm tay Lục Giam, dùng sức đá hắn, Lục Giam cũng không nói gì, thở phì phò ôm
nàng gắt gao.
Một tiếng kinh lôi ập đến, mưa rào rào, trong khoảnh
khắc rầm rầm rơi xuống, trong thiên địa một mảnh mênh mang. Gió cuốn mưa bụi,
thổi trúng hai người quần áo ướt đẫm, Lâm Cẩn Dung chung quy đánh không lại Lục
Giam, bị hắn tha trở về Thính Tuyết các.
Lục Giam cả người đều nhào vào trên cửa, bất chấp lau
đi nước mưa trên mặt, thanh âm ám ách nói: “Chúng ta hôm nay phải nói cho rõ
ràng.”
Nửa cánh tay của Lâm Cẩn Dung lộ ra bên ngoài, quần áo
ẩm ướt dán tại trên người, chỉ cảm thấy toàn thân vừa lạnh vừa chua xót, khống
chế không được trở nên run rẩy, hàm trên hàm dưới va vào nhau lập cập, một câu
cũng nói không nên lời.
Trong Thính Tuyết các chỉ để lại một ngọn đèn đêm, ánh
sáng mờ nhạt lạnh lùng, nhưng cũng đủ để người nhìn thấy rõ ràng. Lục Giam tựa
vào trên cửa, mệt mỏi nhìn Lâm Cẩn Dung. Nàng gắt gao nhíu mày, mặt trắng bệch
như tờ giấy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mũi chân, hai tay luân phiên dấu ở
trước ngực, lưng lại rất thẳng tắp, ngay cả hai chân cũng đứng yên thẳng tắp.
Tóc sớm đã rối loạn, mấy đoạn tóc xõa xuống, ẩm ướt dán tại trên mặt cùng trên
cổ nàng, quần áo còn đang nhỏ nước. Vừa đáng thương, lại đáng giận.
Lục Giam chỉ cảm thấy lòng dạ đều bị phẫn hận chua xót
chiếm đóng, thầm nghĩ liều lĩnh phát tiết ra, lớn tiếng chất vấn nàng, nàng dựa
liền hỏi Lục Giam: “Tay áo của ta đâu?”
Lục Giam không để ý tới nàng.
Lâm Cẩn Dung nghẹn úc, lại nói: “Ta hỏi ngươi đem vứt
tay áo của ta đi đâu rồi?”
Ngọn đèn càng ngày càng sáng, tiếng bước chân của Lệ
Chi cũng càng ngày càng gần, Lục Giam hừ lạnh nói: “Loại chuyện tự mình hại
mình nàng đều dám làm, vừa muốn ta hưu nàng, nàng còn hỏi tay áo làm cái gì?
Nàng sợ cái gì? Nàng nên như vậy đi ra ngoài, mới để cho người khác biết, nàng
cái gì cũng đều dám làm. Ta muốn hưu nàng, thì cần gì phải quản nàng chật vật
hay không chật vật?”
Lâm Cẩn Dung nhất thời nghẹn lời, hận không thể bóp
chết hắn.
“Thiếu phu nhân?” Lệ Chi nhẹ nhàng gõ cửa, Lục Giam
đứng bất động, Lâm Cẩn Dung sầm mặt mở cửa. Đứng ở cửa là Lệ Chi cùng Đậu Nhi,
hai người nhìn thấy bộ dạng chật vật của nàng, sợ tới mức thét một tiếng kinh
hãi nho nhỏ ở trong miệng, nhanh bịt miệng lại, trong lòng run sợ nhìn Lục
Giam, tràn đầy ngờ vực vô căn cứ.
Lục Giam mặt âm trầm, tiến lên tiếp nhận áo tơi trong
tay Đậu Nhi, cũng không chờ chủ tớ các nàng, lại càng không cần đèn lồng, bước
vào trong bóng tối bên ngoài.
Lệ Chi không đợi hắn đi xa đã nắm tay Lâm Cẩn Dung,
vội vàng hỏi: “Thiếu phu nhân, đây là làm sao vậy?”
“Nói hai ba câu cũng không thể nói rõ.” Lâm Cẩn Dung
vuốt tóc, mặt trên có hai châu sai không thấy đâu: “Lấy đèn lồng tìm ở bên
ngoài xem, sợ là làm rơi ở đó.”
Lệ Chi ra hiệu cho Đậu Nhi, ý bảo Đậu Nhi cầm đèn lồng
ra bên ngoài tìm, chính mình nhẹ nhàng nâng cánh tay Lâm Cẩn Dung, hàm chứa lệ
thật cẩn thận hỏi: “Thiếu phu nhân, có phải Nhị gia đánh người hay không?”
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có. Ngươi giúp
ta tìm ở trong này, đừng để rơi vào tay người bên ngoài.”