Thế Hôn
Chương 294 : Đối thủ
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Một đêm mưa gió, đến tận sáng mới dừng lại. Lâm Cẩn
Dung một đêm trằn trọc, một đêm buồn bã. Gần hừng đông, tiếng mưa rơi thưa
thớt, nàng mới xem như đưa ra chủ ý, nhắm mắt lại dưỡng thần.
“Thiếu phu nhân?” Lệ Chi đứng ở ngoài trướng nhẹ giọng
nói: “Người đã thức chưa? Canh giờ không còn sớm.”
Lâm Cẩn Dung xương cốt cơ bắp toàn thân đều tê dại,
nhưng đầu óc lại dị thường thanh tỉnh: “Giờ nào rồi?”
Lệ Chi nhìn thanh ảnh trước mắt, nhẹ giọng nói: “Gần
giờ thìn rồi.”
Cách vách truyền đến tiếng cửa phòng mở, Lâm Cẩn Dung
thần sắc không thay đổi, tay đang kết vạt áo thì dừng lại. Lệ Chi nhìn xem rõ
ràng, thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân, điểm tâm đã đưa tới, muốn dọn điểm tâm
ăn trước không?”
Lâm Cẩn Dung bình tĩnh nói: “Dọn đi.”
Lệ Chi vội bước nhanh đi ra ngoài, ở hành lang ngăn
cản Lục Giam: “Nhị gia, điểm tâm đã sắp dọn lên.”
Lục Giam dừng lại cước bộ, đứng ở nơi đó nhìn một vũng
nước nhỏ trong viện không nói gì.
Lệ Chi có chút khẩn trương, rất sợ hắn không chịu, tức
giận rời đi, đang muốn khuyên nữa, Lục Giam lại xoay người vào phòng.
Lâm Cẩn Dung ăn mặc sạch sẽ, im lặng ngồi ở trước bàn
cơm, đối diện nàng đoan đoan chính chính bày một chén cơm, một đôi đũa. Lục
Giam liếc nàng một cái, trầm mặc ngồi xuống, cầm đũa ăn cơm. Lệ Chi thấy thế,
vội mở cửa sổ ra, gió trời cùng với ánh sáng từ cửa sổ ùa vào, không khí tươi
mát cam liệt, làm cho người ta tâm tình đều trở nên khoan khoái vài phần, đúng
là thời cơ cởi bỏ khúc mắc, Lệ Chi vừa lòng lui ra ngoài, để hai người nói
chuyện. Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung không cảm thụ được vẻ đẹp của ban mai, chỉ
lo cúi đầu ăn cơm. Lâm Cẩn Dung nửa điểm khẩu vị đều không có, bất quá ăn hai
miếng thì buông bát. Thấy nàng nhanh như vậy đã ngừng, Lục Giam hơi hơi nhíu
mày, nhưng cũng không để ý đến nàng, ăn xong ba bát thì dừng lại.
Thấy hắn buông đũa, Lâm Cẩn Dung nói: “Ta nghĩ qua,
chàng không sai. Chuyện con nối dõi cho tới nay đều gạt chàng, là ta không
đúng.” Nàng quyết ý không hề hận hắn, cũng không muốn tra tấn bản thân thêm
Lục Giam không cần phải nhiều lời nữa, ngồi một lát,
bình tĩnh phân phó Lâm Cẩn Dung: “Hôm nay ta muốn tới cửa hàng tuần tra, buổi
tối không trở lại ăn cơm. Nàng sai người thu dọn Thính Tuyết các một chút, buổi
tối ta trở về liền hướng bên kia đọc sách.”
Lâm Cẩn Dung đáp ứng, Lục Giam liền cùng Lâm Ngọc Trân
hành lễ, đi tới cạnh cửa, gặp Lục Vân, Lục Vân cao hứng phấn chấn cùng hắn chào
hỏi: “Ca ca, huynh phải đi rồi sao? Ngồi thêm chốc lát đi.” Lục Giam cười nhẹ:
“Ta tháng 9 sẽ vào kinh, trong tay còn có rất nhiều việc phải an bài.” Rồi gật
đầu rời đi. Lục Vân nhìn theo hắn đi xa, quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung nói: “Tẩu
tử, dường như ta thấy ca ca hôm nay khác với ngày thường, tẩu có thấy thế
không?”
Lâm Cẩn Dung cúi mắt hỏi: “Có khỏe không?”
Lục Giam từ Tụ Hiền các đi ra, ở rừng trúc gặp Lục
Thiệu. Lục Thiệu đang rất cao hứng: “Nhị đệ, thực khéo, đây là muốn xuất môn
sao?”
Lục Giam đứng lại, mặt không chút thay đổi nhìn hắn:
“Thực khéo, Đại ca là mới trở về sao?”
Lục Thiệu đối với thần sắc nghiêm nghị như quan tài
của hắn có chút cười không nổi, đành phải nói: “Không biết lần trước ca ca đưa
cho đệ đơn thuốc và bã thuốc đệ đã xem qua chưa?”
Lục Giam bên môi lộ ra một tia cười lạnh: “Xem qua
rồi, bất quá là tờ giấy bỏ đi, bã thuốc cặn một đống, cũng khó cho ca ca có thể
sờ soạng tìm thấy trong góc nào đó. Ca ca nếu muốn khiến tổ phụ vui vẻ, thì nên
tốn chút tâm tư quang minh chính đại, không cần suốt ngày làm mấy chuyện đường
ngang ngõ tắt gì đó, nên biết lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.”
Lục Thiệu trên mặt tươi cười nhất thời đọng lại: “Đệ
thật quá đáng, Nhị đệ.”
Lục Giam gằn từng tiếng nói: “Quá đáng là huynh. Nếu
lại có lần sau, đừng trách ta không khách khí.”