Thế Hôn
Chương 295 : Hỏi
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Từ đó, Lục Giam ở trong thư viện một thời gian khá
lâu, ít khi ở nhà trừ bỏ để ý một ít gia vụ sinh ý mà hắn phải ra mặt, đa số
thời điểm đều ở Thính Tuyết các khổ đọc, mỗi đêm đều ôn tới canh ba. Dụng công
đến mức ngay cả Lâm Ngọc Trân cũng có chút lo lắng hắn chống đỡ không được,
nhưng mặc kệ ai khuyên nhủ thế nào, hắn luôn cười cho qua, như cũ làm theo ý
mình.
Lâm Cẩn Dung trong lòng biết đây là vì sao, hiểu được
khuyên không nổi, nên cũng không khuyên nữa, chỉ làm những việc cần thiết, sai
Quế ma ma chuẩn bị canh bổ đồ ăn khuya cho hắn, đưa quần áo tới, hỏi thăm ấm
lạnh ra sao. Lục Giam cũng vẫn vào phòng của nàng, như cũ cùng nàng ăn cơm nói
chuyện thương lượng gia sự, ban đêm lại là nước giếng không phạm nước sông, nói
rằng đã đến mức như vậy, hắn không cần nàng dối trá ứng phó, mà bản thân nàng
cũng không muốn làm thế.
Trong nháy mắt, Lục Vân chính thức đính hôn, Lâm Cẩn
Dung cũng theo sát sau quyết định hôn sự của Lệ Chi.
Đầu tháng 8, Lục Thiệu rốt cục đem từ đường cùng nhà
cũ tu chỉnh xong, vốn nên về nhà an bài chuyện khác, Lục Giam cùng Lục lão ông
ở Tụ Hiền các thảo luận nửa ngày, Lục lão ông câu nói đầu tiên quyết định đưa
Lục Thiệu đến Thái Minh phủ mở cửa hàng hương liệu, ngay cả 15 tháng 8 cũng
không giữ hắn ở lại nhà, chọc cho Lã thị khóc lóc một hồi, nhưng cũng không thể
nề hà, chỉ có thể lo toan chuẩn bị. Lục Kiến Trung lại nhịn nhẫn, giả vờ giả
vịt giáo huấn Lục Thiệu, muốn Lục Thiệu ở Thái Minh phủ làm việc, làm người
thật tốt.
Lâm Cẩn Dung cũng không hỏi đến Lục Giam đứng giữa làm
cái gì, nàng chỉ bình tĩnh phân tích, cửa hàng hương liệu đại khái chính là
ngày sau Lục lão ông dự tính cho Nhị phòng. Đưa Lục Thiệu đi xa, hẳn là Lục
Giam lo lắng hắn lên kinh dự thi, Nhị phòng sẽ thừa dịp gây sóng gió mà thôi.
Nàng có biến đổi, mà hắn cũng đã biến đổi.
15 tháng 8, Lâm Cẩn Dung tâm tình thật không tốt. Ngày
tiết này, như cũ giống như năm ấy, Lục phủ toàn gia đều ở Nguyệt lâu phía tây
ngắm trăng uống rượu ăn bánh Trung thu. Người ngắm trăng tất nhiên không nhiều
bằng năm ấy, đại đa số mọi người đều vắng mặt, ví dụ Tống thị, ví dụ Lục Thiệu,
Lục Kinh, Lục Luân, Lục Thiện, còn có một Ninh nhi.
Lâm Cẩn Dung mặc dù tự biết chuyện cũ không thể tái
diễn, nhưng tâm tình vẫn kích động. Uống nhiều mấy chén rượu Đông Dương có chút
cảm giác say sưa, thấy Lục lão ông bên kia nói thật cao hứng, vài người Lâm
Ngọc Trân, Đồ thị, Lục Vân đang thổi phồng Lục lão phu nhân, Lã thị thì ôm
“Miêu Nha hiện tại đã lập gia đình rồi chăng?” Lục
Giam thấy cọng cỏ trong tay nàng sắp dùng hết, vội rút mấy cọng qua.
“Đúng, cũng khá tốt, nương ta cho phép nàng tự do.”
Lục Giam khóe môi hàm chứa tươi cười, chậm rì rì cùng
nàng nhàn thoại: “Khi đó nàng ở thôn trang, sao lại hoang dã như vậy chứ? Quả
thực chính là to gan lớn mật, muốn làm gì thì làm. Ta chưa từng gặp qua nữ nhi
gia giáo như nàng vậy, cữu mẫu sủng nàng vô pháp vô thiên, nửa điểm không hiểu
ôn tĩnh hiền thục.”
Lâm Cẩn Dung không khách khí trả lời: “Khi đó chàng
tựa như lão già vậy, sầm mặt hoành thu (lão khí hoành thu: cụ
non)giáo huấn người khác, ta cũng chưa từng thấy người
cứng ngắc chán ghét như chàng, chuyên khiến người khác mất hứng, đọc sách không
có một chút tức giận, lại hẹp hòi, không chịu nhận lỗi. Làm sao giống như một
thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đây?”
Lục Giam cười cười: “Chúng ta đây là người tám lạng kẻ
nửa cân. Ai cũng không chịu nhường ai.”
Lâm Cẩn Dung mím môi cười, vùi đầu bện hài, hài rơm đã
được một nửa, Lệ Chi từ Nguyệt lâu bước xuống tiếp đón nàng: “Thiếu phu nhân,
lão thái thái tìm người.”
Lâm Cẩn Dung liền thả hài rơm đã bện một nửa kia, đứng
dậy vuốt váy, hỏi Lục Giam: “Mẫn Hành có đi lên không?”
Lục Giam cười cười: “Ta vừa rồi uống không ít, cũng có
chút say, lúc này muốn nghỉ ngơi một chút. Nàng đi trước đi.”
“Ta đây đi trước.” Lâm Cẩn Dung đứng dậy đi vài bước,
chợt nghe Lục Giam ở phía sau thấp giọng nói: “A Dung, lời ta nói vừa rồi nàng
không được quên.”
Lâm Cẩn Dung im lặng đứng một lát, rồi tiếp tục bước
đi, đi tới trên bãi đá thì quay đầu nhìn, Lục Giam còn ngồi ở chỗ kia, ánh
trăng phủ đầy người.