Thế Hôn

Chương 296 : Hiểu được

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Sáng sớm núi Phượng Sí, nắng mùa thu cùng sắc núi giao

triền thấp thoáng, ngàn vạn phong diệp tầng tầng nhuộm dần, sắc thái sặc sỡ,

tỏa ra ánh ngọc quang hoa. Một trận gió thổi qua, rừng phong diệp giống như

thủy triều ào ào không ngừng, một phi điểu màu trắng từ chỗ sâu trong rừng cây

bay lên, ngửa đầu hướng về phía mặt trời.



Lục Giam tựa vào lan can trên bãi đá, ánh mắt hết sức

chuyên chú đuổi theo phi điểu kia, gió núi khiến áo choàng hắn tung bay tác

hưởng, giống như sắp sửa bay lên vậy. Lâm Cẩn Dung một mình dọc theo thềm đá,

bước lên bãi đá, đi đến bên người hắn thì dừng lại.



“Nàng đã đến rồi?” Lục Giam ngữ khí ôn hòa bình tĩnh,

giống như đang nhàn thoại việc nhà.



“Ngọn núi buổi sáng gió lạnh, chàng đừng đứng đây lâu.

Hiện nay đúng là thời điểm quan trọng, cũng không thể sinh bệnh.” Lâm Cẩn Dung

đi đến hắn bên người, mị mắt hướng xa xa nhìn lại, khẽ thở dài một tiếng: “Thật

đẹp.”



Phi điểu nơi chân trời kia trở thành một điểm đen nho

nhỏ, dần dần không nhìn thấy được nữa, Lục Giam thu hồi ánh mắt, mỉm cười:

“Đúng là rất đẹp. Mấy năm trước tới nơi này dâng hương, ta chưa từng nghĩ tới,

một ngày kia, ta có thể cùng nàng đứng đây quan sát cảnh thu.”



Lâm Cẩn Dung nhớ tới chuyện Lục Vân hướng Ngô gia cầu

hôn năm ấy, không khỏi thâm thúy nở nụ cười: “Chỉ có thể nói là thế sự vô

thường.”



Thế sự vô thường. Lục Giam tràn đầy cảm khái, hàm chứa

cười nói: “Lúc ấy ta từng ban đêm ngồi một mình ở đây, nhìn sân viện các nàng

ở, tự hỏi về việc chung thân đại sự của ta. Nàng cũng đừng xem thường ta, bắt

đầu từ lúc còn nhỏ, ta chỉ biết mình sẽ phải cưới Lâm gia nữ nhi, chỉ không

biết sẽ là ai. Khi đó nàng đang làm cái gì?”



“Không nói cho chàng biết.” Lâm Cẩn Dung khi đó đang

ôm đầu gối của Đào thị gào khóc, khóc lóc không gả cho hắn. Kết quả là người

tính không bằng trời tính.



Thái dương lên cao, ánh nắng càng ngày càng gay gắt,

Lục Giam híp lại mắt hướng về phương xa: “Không nói cho ta biết thì thôi, ta

nói với nàng. Cưới vợ phải cưới hiền thê, trong số Lâm gia nữ nhi, tài mạo phẩm

hạnh tốt nhất là nàng, mặc kệ các trưởng bối nghĩ như thế nào, ta khi đó muốn

kết hôn chính là nàng, tuy rằng hiểu được nàng không thích ta. Đại để nàng

không biết, sau khi ta và nàng đính hôn, thời điểm nghe người ta khen ngợi

trong lòng ta có bao nhiêu vui mừng, luôn cảm thấy ông trời đối đãi cũng không

tính là bạc bẽo, không ban cho ta hạng người không có phẩm hạnh tốt hoặc là
Lâm Cẩn Dung liền gọi Đậu Nhi: “Đem hai bộ xiêm y cùng

hài này cho vào hành lý của Nhị gia.”



Lục Giam vội nói: “Thôi, đã thu thập xong, lại mở ra

cũng phiền toái, đặt ở trong nhà ta trở về mặc cũng giống nhau mà.” Lâm Cẩn

Dung nói: “Rốt cuộc cũng là tâm ý của nàng, chàng nên mặc lên kinh dự thi, bằng

không nàng sẽ thương tâm.”



“A Dung……” Lục Giam đột nhiên vươn tay xoa mặt nàng,

dường như muốn nói cái gì, lại nhanh thu hồi tay, bước đi đến sau bình phong

rửa mặt.



Lâm Cẩn Dung ngồi ở trước bàn, nhìn ánh nến đột nhiên

nhảy nhót.



Lục Giam tắm rửa xong, từ sau bình phong ra, nhìn nàng

thấp giọng nói: “Đêm nay nếu ta lại sang cách vách ngủ, sẽ không tốt lắm, khiến

người khác đàm tiếu.”



Lâm Cẩn Dung liền đứng dậy đi thả màn, Lục Giam thổi

tắt đèn, hai người cẩn thận nằm lên giường. Trong bóng tối, Lục Giam nhẹ nhàng

vươn tay, ôm Lâm Cẩn Dung, chỉ lẳng lặng ôm nàng, cũng không có động tác gì

khác, nhẹ giọng nói: “A Dung, ta sẽ ở kinh thành chờ nàng.”



“Chúc chàng thi đỗ, thuận buồm xuôi gió.” Lâm Cẩn Dung

ngửi thấy mùi mặc hương quen thuộc trên người hắn, đôi mắt thình lình có chút

ướt át. Sáng ngày hôm sau, Lâm Cẩn Dung đứng trong nắng sớm tiễn bước Lục Giam.



Đầu tháng 9, Lục Kinh thành thân, Lục Thiệu, Lục Luân,

Lục Thiện chậm rãi từ Thái Minh phủ chạy về Bình Châu, Tống thị cũng từ nhà cũ

ở thôn trang trở về. Lục phủ giăng đèn kết hoa, một mảnh vui mừng. Chỉ có Lục

Luân, dường như thay đổi thành một người khác, không hề giống như từ trước chốc

chốc nhảy lên nhảy xuống, ngồi ở đâu thì an vị ở đó, âm trầm hé ra mặt không

nói được một lời, cứ như có ai thiếu nợ hắn vậy.



Lục Kiến Trung đuổi theo mắng vài lần, hắn cũng vẫn là

bộ dáng kia, lười biếng hờ hững.



Lâm Cẩn Dung thì biết, năm ấy, Lục Luân đào tẩu khỏi

nhà, rồi ngày trở về, chính là lúc mất mạng. Nàng không muốn để loại tình huống

này lại phát sinh.