Thế Hôn

Chương 297 : Lo lắng

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Tân nương Khang Thị, năm nay vừa mới mười sáu tuổi, là

người của Dương huyện thuộc Bình châu, nhà mẹ đẻ ở Dương huyện mặc dù không

phải giàu có, nhưng cũng là thi thư gia truyền, gia phong nghiêm cẩn. Khang Thị

làm người phúc hậu dễ thân cận, nữ hồng may vá thập phần tinh thông, mặc dù

dung mạo chỉ bình thường, không xuất sắc lắm, nhưng lại thập phần đại khí đoan

trang.



Lâm Cẩn Dung thấy, nữ tử như vậy gả cho Lục Kinh, thật

sự là khiến người giậm chân giận dữ. Năm ấy, Lục Luân đột nhiên chết bất đắc

kỳ, nàng thương tâm đến cực điểm, lại không biết nguyên do, chỉ cho rằng Lục

Luân vận khí không tốt bị bệnh hiểm nghèo, chính là Khang Thị nói vài lời với

nàng, rủ nàng làm lễ bái tế Lục Luân. Lúc này thấy Khang Thị, tuy rằng Khang

Thị không quen nàng, đối với nàng thập phần mới lạ khách sáo, Lâm Cẩn Dung lại

đối với Khang Thị có hai phần hảo cảm.



Lục lão ông thấy Lâm Cẩn Dung cùng Khang Thị thân cận,

thập phần cao hứng vừa lòng. Khang Thị là chất tức hắn cẩn thận vạn phần chọn

lựa, không cầu thứ gì khác, chủ yếu chỉ cầu một chữ “chính”. Cưới vợ tuy có

phong tục xem tướng, dù thế giao hiểu rõ lẫn nhau, cũng chỉ có thể đại khái

liếc mắt một cái nhìn dung mạo cử chỉ, cũng không thể tham thấu tính tình nội

tâm của người ta, sự thật có suy nghĩ như thế nào. Khang Thị vào cửa đã nhiều

ngày, hắn xem xét cũng không tệ lắm, buông lỏng tâm tư một nửa, chỉ ngóng trông

Lâm Cẩn Dung cùng Khang Thị có thể hài hòa ở chung, Khang Thị có thể quản giáo

Lục Kinh, xoay chuyển tà khí oai phong của Nhị phòng một chút.



Lâm Ngọc Trân thì bất mãn, không khỏi báo cho Lâm Cẩn

Dung: “Nàng rốt cuộc vẫn là người bên kia, không cùng phe với chúng ta, đừng

tiếp cận với nàng nhiều quá. Bằng không sẽ có thời điểm con phải khóc lóc a.”



Lục Vân ở một bên nhìn, thầm nghĩ Lâm Ngọc Trân đây là

quan tâm thừa thãi, làm sao có thời điểm Lâm Cẩn Dung phải khóc chứ, chỉ sợ là

người khác khóc nhiều hơn thôi, trong lòng thì nghĩ như thế, nhưng cũng không

khỏi cùng nhau khuyên Lâm Cẩn Dung nhất định phải cẩn thận.



Lâm Cẩn Dung chỉ cười, nên thế nào thì làm như thế ấy.

Nàng tuy có vài phần ý tứ để mắt cách làm người của Khang Thị, nhưng cũng có

thêm vài phần tâm tư ở bên trong. Kiếp trước nàng tự ti hướng nội, không muốn

cùng người lui tới, cùng Khang Thị tất nhiên chỉ thản nhiên chi giao. Lúc này

nàng lại có một chủ ý khác, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu nàng không

thể thay đổi giai đoạn chuyển hướng trước đó của Lục Luân, vậy đến thời điểm

mất mạng, không khỏi sẽ dựa vào Khang Thị . Nếu như Khang Thị có thể đúng lúc

đem tin tức tới cho nàng, dù thế nào cũng tốt hơn so với nàng một mình làm bừa

rỗi hơi. Có đủ loại nguyên nhân ở bên trong, nàng đối đãi với Khang Thị tất

nhiên là không giống.



Khang Thị không phải kẻ ngốc, vài lần qua đi đã nhìn


Lục Luân liền cười, cùng Lâm Thế Toàn hành lễ: “Như thế,

làm phiền Tam ca.”



Thấy hai người kề vai sát cánh rời đi, Lâm Cẩn Dung

thở dài, tự cúi đầu kiểm kê.



Ước chừng qua non nửa canh giờ, Lâm Thế Toàn một mình

tiến vào: “Hỏi không ra, nhưng khẳng định trong lòng có tâm sự. Ta rốt cuộc vẫn

là người ngoài, hắn có việc cũng không tiện nói với ta, muội hỏi hắn đi.”



Lâm Cẩn Dung liền lệnh Lệ Chi thu sổ sách, thỉnh Lục

Luân tiến vào dùng trà.



“Ta vừa rồi bị Lâm Tam ca mời uống đầy một bụng trà,

cũng không muốn uống thêm nữa.” Lục Luân vén mành lên tiến vào, thấy trong

phòng chỉ có một mình Lâm Cẩn Dung ngồi đó, vẻ mặt còn thập phần nghiêm túc,

còn có chút ngây người, đứng ở cửa cười cợt hỏi: “Nhị tẩu đây là muốn làm cái

gì? Cứ như muốn thẩm tra vậy.”



Lâm Cẩn Dung chỉ ghế dựa: “Ngũ ca mời ngồi. Hôm nay ta

không phải là tẩu tử của huynh, mà là Tứ muội muội, có mấy câu, muốn cùng huynh

nói tỉ mỉ.”



Lục Luân ngẩn ra, thu liễm cợt nhả, đi đến ngồi xuống

đối diện, nghiêm mặt nói: “Muội nói đi.”



Lâm Cẩn Dung hiểu được tính tình hắn ngay thẳng, ghét

nhất vòng vo, liền trực tiếp đi vào chính đề: “Ngũ ca, ta thấy huynh mấy ngày

nay tới giờ có tâm sự, dường như thay đổi thành người khác vậy, rất lo lắng cho

huynh. Không biết huynh là vì cái gì? Là vì gia sự? Hay là vì chuyện của bản

thân? Nếu huynh còn nhớ đến tình cảm thân thiết giữa chúng ta từ khi còn nhỏ,

ta còn là tẩu tử của huynh, thì cứ nói thẳng với ta, ta xem ta có thể giúp

huynh hay không?”



Lục Luân trầm mặc hồi lâu mới giương mắt nhìn nàng

nói: “Ta chỉ là không rõ, rõ ràng là chí thân cốt nhục, là người thân nhất trên

đời, vì sao trong mắt chỉ có thể nhìn thấy tiền tài ích lợi, lãnh huyết vô

tình? Mà trên đường tùy tiện quen biết bạn bè, một chén rượu một chén thịt, ý

hợp tâm đầu, là có thể tánh mạng tương giao. Đây là vì sao?”



Lâm Cẩn Dung hết hồn, trên mặt không thay đổi: “Ngũ ca

quen biết người nào, một chén rượu một chén thịt là có thể tánh mạng tương

giao?”