Thế Hôn
Chương 298 : Thúc tẩu
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
“Đừng như vậy.” Lục Luân mỉm cười nhìn Lâm Cẩn Dung,
nói: “Muội đừng nghĩ tới người xấu gì, cho rằng ta bị người xấu lừa gạt, hoặc
là giao đồ bậy bạ.”
Bị hắn nhìn thấu tâm tư, Lâm Cẩn Dung cũng không có gì
ngượng ngùng, kiềm chế lo lắng mà mỉm cười: “Kia có là cái gì, cố nhiên loại
tình huống mà huynh nói trên đời không phải không có, nhưng hầu như chỉ là lời
bên miệng, kỳ thật chân chính được bao nhiêu? Khả ngộ không thể cầu. Tính tình
của huynh từ trước đến nay là hiệp khách trượng nghĩa, dễ mềm lòng, khó tránh
khỏi bị người lừa gạt, ta liền nghĩ như vậy, có gì mà không đúng.”
Kiếp trước Lục Luân chính là kết giao với người không
nên kết giao, khi về nhà vội vã chịu tang Lục lão ông mà bị thiệt mạng. Nàng
không muốn hắn lui tới với những người đó, nàng vốn tưởng rằng, đem hắn đưa đến
Thái Minh phủ đọc sách, là có thể tránh được những người đó. Nhưng nghe ý tứ
này của hắn, dường như vẫn bị mê hoặc vậy. Bảo nàng sao không vội?
“Ta lớn hơn muội mà, A Dung, muội kỳ thật mới là người
dễ dàng bị lừa nhất.” Lục Luân cười cười, giống như đại ca định giơ tay lên xoa
đầu Lâm Cẩn Dung, giơ lên lại bật cười, thả xuống, thản nhiên nói: “Nay mọi
người đều cao lớn hơn, nam nữ khác biệt, muội lại là tẩu tử của ta, tại sao ta
đột nhiên lại nhớ tới ngày bé hay trêu cợt muội vậy nhỉ?”
Lâm Cẩn Dung thích nhất chính là vẻ thản nhiên hào
phóng này của Lục Luân, liền trừng mắt hắn lên án nói: “Huynh còn dám nói, ngày
bé huynh thường xuyên bắt nạt ta, không phải giẫm vào váy ta thì gõ đầu ta,
bằng không chính là trốn ở trên cây, chờ ta đứng ở dưới tàng cây thì lại thả
sâu vào đầu ta. Ta khi đó thành thật, nếu không có Lệ Chi che chở ta, không
biết sẽ chịu mệt bao nhiêu đây.”
Lục Luân có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu: “Đối với muội
ta cũng thường xuyên giúp đỡ mà, muội đã quên sao? Lâm Ngũ cùng cặp song sinh
bắt nạt muội, ta không phải cũng thả sâu vào điểm tâm của các nàng sao, cũng
mắng các nàng mà?”
Lâm Cẩn Dung trong lòng ấm áp: “Đúng, huynh vẫn đối
đãi với ta vô cùng tốt.” Cho nên nàng càng không nỡ để hắn gặp chuyện không
may, hy vọng hắn cả đời bình an trôi chảy.
Lục Luân có chút cảm thán, trầm mặc hồi lâu, thấp
giọng nói: “Đáng tiếc, sau khi muội 12 tuổi lại không giống như trước. Lâm Ngũ,
Lâm Lục, Lâm Thất tuy rằng luôn cùng ta tranh cãi ầm ĩ, nhưng còn thường xuyên
sẽ không thành sao?”
Lục Luân hướng nàng nháy mắt mấy cái: “Chẳng lẽ tẩu
không biết, lần này bọn họ đều phải trở về Thái Minh phủ, ta cũng không được đi
theo, phải ở lại trong nhà cùng Phạm Bao quản sinh ý mà?”
Lâm Cẩn Dung kinh ngạc nói: “Ta thật sự không có nghe
nói.” Lục lão ông đã thực hiện ba bước, thứ nhất là đem Lục Thiệu đuổi đi, thứ
hai là thay Lục Kinh cưới Khang Thị, thứ ba chính là muốn bồi dưỡng Lục Luân.
Dù sao tương lai nếu Lục Giam thi đỗ giành được một chức quan, không thể ở lại
trong nhà để ý việc này, cần một người kiên định đáng tin cậy ở hậu phương quản
lý. Lục Luân đọc sách không có thiên phú, tính tình đôn hậu, tất nhiên là người
thích hợp nhất. Thực hiện bước này, coi như là đạt thành cân bằng giữa Đại
phòng cùng Nhị phòng, tin tưởng Nhị phòng sẽ yên ổn hơn, nhưng nguyện vọng của
Lục Luân cũng không có ai bận tâm.
Lục Luân thấy nàng vẻ mặt kinh ngạc, cười nhẹ: “Đương
nhiên tẩu chưa nghe nói, giờ phút này trong nhà, chỉ có lão thái gia cùng ta
biết được thôi. Ta mới từ Thái Minh phủ trở về, đi bái kiến hắn, hắn liền nói
cho ta như vậy.” Nói xong xoay người ra bên ngoài: “Nhị tẩu xem sổ sách đi, xem
xong rồi bảo ta, ta đi ra cửa hàng nhìn xem thế nào.”
Thanh âm của hắn thực bình tĩnh, lại lộ ra sự khổ sở
nói không nên lời.
Lâm Cẩn Dung ngồi trở lại, chống cằm suy nghĩ hồi lâu,
âm thầm quyết định chủ ý, ngay cả Lục Luân bị nhốt tại trong nhà làm chuyện mà
mình không thích, so với chết không minh bạch cũng tốt hơn nhiều.
“A Dung, cho muội xem cái này.” Lâm Thế Toàn vén mành
tiến vào, đem một chồng giấy tờ đưa cho nàng xem: “Đây là trí sản của chúng ta
ở Phong huyện Tín châu. Đây là của muội, đây là của ta.” Lại hưng trí bừng bừng
nói: “Năm nay thu hoạch khá tốt, lại trải qua một năm không phải lo nghĩ. Ta
nghe người ta nói, Đình huyện ở Tú châu bên kia gần đây thuyền bạc phiên thương
lui tới thường xuyên, sinh ý rất tốt, quả thực chính là lời nhiều, làm hay là
không làm?”
Lâm Cẩn Dung nheo mắt, Đình huyện ở Tú châu, không
phải liên quan đến sự phá sản của Lục gia năm đó sao? Lập tức gật đầu: “Làm,
đương nhiên phải làm.”