Thế Hôn

Chương 299 : Góp lời

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


“Ngũ gia đâu?” Lâm Cẩn Dung từ sau viện đi tới đại

đường, vốn tưởng rằng Lục Luân nhất định ở đại đường xem náo nhiệt, ai ngờ cũng

không thấy bóng dáng hắn.



Lệ Chi mang theo vài phần chán ghét, chỉ chỉ trên

đường.



Lâm Cẩn Dung nhìn lại, thấy Lục Tích mặc kiện trù bào

sắc xanh bóng, đứng ở nơi đó cười rộ như hoa cúc, gắt gao túm tay Lục Luân nói

chuyện, kêu gọi thật thân thiết. Lâm Cẩn Dung đối với Lục Tích quả thực là chán

ghét khinh miệt, bất luận chuyện kiếp trước thế nào, bàn về kiếp này, hắn luôn

theo lời của Nhị phòng [sai đâu đánh đó], có chủ ý với thôn trang của nàng đã

đủ phiền, huống chi còn cùng với nam nhân mơ ước vẻ ngoài của Lục Giam mà kết

giao, thay người cường hãn mời Lục Giam, thật sự là đủ ghê tởm.



Cũng không biết tại sao nơi nơi đều có thân ảnh người

này, Lâm Cẩn Dung không muốn Lục Luân cùng người như thế lui tới, liền ngoắc

gọi hộ viện lại đây: “Ngươi đi nói với Ngũ gia, canh giờ không còn sớm, cần

phải trở về.”



Hộ viện tiến lên phía trước cùng Lục Luân truyền lời,

Lục Tích lại ngẩng đầu hướng bên này nhìn qua. Thấy Lâm Cẩn Dung, trên mặt lập

tức lộ ra thần sắc cung kính, dắt Lục Luân lại đây, không đợi Lâm Cẩn Dung mở

miệng, đã đối với nàng vái chào thật sâu: “Lục Tích thỉnh an Nhị tẩu, không

biết Nhị tẩu còn nhớ rõ tiểu đệ không?”



Lâm Cẩn Dung cũng không thể mặc kệ, nghiêng người đáp

lễ, thản nhiên nói: “Ở trong tộc gặp qua.”



“Đúng, trí nhớ của Nhị tẩu thật tốt.” Lục Tích đứng

dậy, tỏ vẻ quân tử đoan chính thủ lễ, cúi mắt từ dưới hàng lông mi nhìn lén Lâm

Cẩn Dung, thấy mái tóc đen dài của nàng, đeo nhiều châu sai, lụa mỏng trên đấu

lạp rủ xuống trước ngực, mơ hồ có thể nhìn thấy mi mục như họa, làn váy sam phỉ

màu trắng, dáng người mạn diệu, duyên dáng yêu kiều. Nàng đứng ở nơi đó, phảng

phất giống như một đóa sen đang hé nở, mùi thơm như có như không truyền tới,

khiến người gặp rồi khó quên. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, Lục tiểu Nhị

này, tại sao còn thả lão bà đi loạn vậy, nếu như là hắn, sẽ nhốt ở nhà khóa cửa

lại không cho phép ra ngoài a.



Lâm Cẩn Dung cùng hắn gật đầu, bước nhanh đi ra cửa

hàng, lên xe ngựa. Lục Luân thấy thế, vội từ biệt Lục Tích, xoay người lên

ngựa, tiếp đón xa phu: “Đi thôi.”


Lục lão ông ngẩng đầu lên, cùng Lâm Cẩn Dung hai mắt

tương giao, đều từ trong mắt nhau nhận ra ý tứ, ngầm hiểu. Lục lão ông lúc này

mới ha ha cười rộ lên: “Ta đã biết, hắn đã nhiều ngày không phải táo bạo, nhìn

cái gì cũng không thuận mắt sao? Đơn giản ta sẽ nhốt hắn ngay tại bên người, ta

sẽ trông chừng.”



Tảng đá trong lòng Lâm Cẩn Dung rơi xuống, mỉm cười

nói: “Con hổ ban đêm cũng sẽ ngủ gật, lúc này thỏ sẽ chạy trốn thật xa.”



Lục lão ông thực hưởng thụ, vươn một ngón tay chỉ

nàng, cười nói: “Nha đầu kia, đi đi, ta sẽ an bài thỏa đáng là được.”



Lâm Cẩn Dung vui vẻ thay Lục lão ông tu chỉnh cúc lâu

thật tốt, lại thỉnh giáo hắn nhiều chuyện về sinh ý, thỉnh thoảng lại hỏi hắn

nên chăm sóc hoa cúc thế nào, nịnh nọt không thể thiếu được. Mãi cho đến khi

sắc trời đã trễ, mới quỳ gối hành lễ, đi trở về.



Nàng chân trước mới vừa đi, Lục lão ông sau lưng đã

gọi quản sự tiến vào, tinh tế phân phó, không câu nệ sớm muộn thế nào, bên

người Lục Luân nhất định phải có nhân thủ, hắn muốn xuất môn, phải được sự đồng

ý của mình mới có thể đi. Nếu muốn chi dụng tiền bạc, phải lập tức đăng báo,

nói ngắn lại một câu, canh phòng nghiêm ngặt tử thủ. Như vậy còn chưa xong, giữ

người lại, còn phải giữ tâm, Lục lão ông lập tức đến Vinh Cảnh cư, cùng Lục lão

phu nhân thương lượng, có nên đem việc hôn nhân của Lục Luân định sẵn, sớm một

chút cưới hiền thê vào cửa, sinh một oa nhi, ổn định cuộc sống.



Lục Luân hoảng sợ phát hiện, sau khi hắn và Lâm Cẩn

Dung xuất môn một chuyến trở về, không khác gì bị giam lỏng, thời điểm đi theo

Lục lão ông cùng Phạm Bao học quản sự cũng không nhắc tới, những lúc khác đi

đến đâu đều tiền hô hậu ủng, ngay cả ngủ làm rớt đồ, Trường An đều phải chạy

vào xem là chuyện gì xảy ra; Muốn dùng tiền, trong phòng quản sự nha hoàn đều

phải hỏi đến hồi lâu, nếu hắn tức giận, những người đó liền khóc rống lên, cầu

hắn thông cảm bọn họ.



Hắn bức bối muốn chết, lại không thể nề hà, mỗ ngày cố

ý thử thăm dò Trường An, chạy đến Nguyệt lâu tránh né nửa ngày, đứng ở trên

Nguyệt lâu xem, chỉ thấy nhóm hạ nhân trong nhà giống như bầy ong vỡ tổ, nơi

nơi chạy loạn, nơi nơi kêu gọi, nơi nơi tìm kiếm. Hắn mới xem như hiểu được sự

quyết tâm của Lục lão ông.



Lúc này, Lục lão phu nhân thỉnh quan môi tới cửa,

quyết ý muốn thay hắn tuyển lựa nữ tử tài mạo song toàn để thuyên trụ hắn.