Thế Hôn
Chương 300 : Tịch mịch
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Vừa vào cuối thu, một cơn mưa chuyển đông. Hợp với mưa
nhỏ vài ngày kéo dài, a khí thành vụ, không cần nói là trong vườn, ngay cả
trong phòng cũng có thể nói là âm lãnh ẩm ướt. Lâm Cẩn Dung mặc áo kép vẫn ngại
lạnh, muốn mặc thêm đồ, Quế ma ma lại khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân, đều nói là
xuân ô thu đông lạnh, mùa xuân người đã cởi miên y, mùa thu sớm đã mặc miên y.
Bất lợi cho dưỡng sinh, thật không tốt.”
Vốn là đạo lý này, Lâm Cẩn Dung cũng nghe theo an bài
của nàng, chính là không chịu xuất môn, quản gia sự xong liền tránh ở trong
phòng, mang theo một đám nha hoàn giúp Lệ Chi thêu đồ cưới, giúp hài tử sắp ra
đời của Lâm Cẩn Âm may quần áo, nếu không nữa thì chính là bảo Quế ma ma làm đồ
ăn ngon, mỗi người đều có phần.
Đang náo nhiệt, chợt nghe Trương ma ma ở bên ngoài gọi
Ngũ gia, Lâm Cẩn Dung từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Lục Luân mặc quần
áo màu xanh, ô cũng không mang, vẻ mặt phiền chán đi đến, cuống quít gọi người
vén mành, đón đi ra ngoài: “Ngũ đệ vì sao lại tới đây?”
Lục Luân vào cửa liền trừng mắt nhìn nàng một cái: “Có
phải tẩu làm hay không?”
Lâm Cẩn Dung có chút chột dạ, cũng vẫn kiên quyết
không sợ: “Cái gì a? Sáng tinh mơ lại tới tìm ta cãi nhau, tức giận như vậy. Ô
cũng không mang, là muốn làm cái gì đây?”
Trên tóc Lục Luân còn nhỏ nước, quần áo cũng nửa ẩm
ướt, hài càng không nói tới, không khách khí giẫm lên thảm gấm tứ xuyên trong
phòng của Lâm Cẩn Dung vài dấu chân, vẫn chưa hết giận: “Đừng cho là ta không
biết, chính là tẩu đi tìm tổ phụ rồi nên ta không còn tự do, trong nhà lại thu
xếp làm mai cho ta.”
Lâm Cẩn Dung tươi cười đưa qua một chén trà nóng: “Đệ
thật sự là hiểu lầm ta, ta đã khuyên tổ phụ cho đệ đi khảo võ cử hoặc sung
quân. Ngay cả lão nhân gia hắn cũng không chịu nghe.”
Lục Luân trừng nàng liếc mắt một cái: “Tẩu cũng khinh
ta chỉ là kẻ to xác? Cái gì cũng không biết? Ta mặc kệ, hiện tại quan môi tới
cửa, tẩu đi thay ta đem chuyện này chuẩn bị cho tốt, bằng không ngày sau đừng
mơ tưởng lại đụng đến ta.”
Lâm Cẩn Dung giả bộ hồ đồ: “Đệ yên tâm. Ta nhất định
sẽ nói với tổ mẫu, bảo lão nhân gia chọn cho đệ một người tài mạo song toàn.
Phạm Bao sợ tới mức hồn phi phách tán, Tống thị lại
khóc muốn chết muốn sống, một đám người lật tung mọi ngõ ngách trong nhà cũ,
ngay cả trong nhà xí cũng đều tìm kiếm nửa ngày, chung quy vẫn không thấy bóng
dáng của hắn. Chỉ thấy trên tường nhà xí có một hàng chữ dùng đá khắc lên: “Ta
đi sung quân, chớ lo.”
Tin tức truyền lại Lục phủ, Lục lão ông đương trường
liền tức giận đến hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại, cũng bởi vì biết rõ tính
tình của Lục Luân, cũng không trách cứ đám người Phạm Bao, thay Lục Luân an bài
lại việc hôn nhân, có điều bị thương tâm, thêm tật xấu ho khan, vừa ho một cái
liền tê tâm liệt phế, thắt lưng cũng ngày càng gập xuống, dường như già đi vài
tuổi.
Lâm Cẩn Dung lo lắng đề phòng một mùa đông, đến lúc
này, biết không còn ích gì nữa, ngược lại trở nên tĩnh lặng, chỉ đi tìm Lâm Thế
Toàn, đem một bao vàng bạc giao cho Lâm Thế Toàn, cầu hắn nơi nơi tìm kiếm, xem
có thể tìm được Lục Luân hay không, thì đem thứ này giao cho Lục Luân. Nàng chỉ
phán đoán hắn trong tay có tiền tài, không đến mức rơi vào tà đạo, hoặc là nói,
tận lực rơi vào tà đạo trễ hơn. Trừ việc này ra, nàng thật sự không tìm thấy
điều gì khác làm cho Lục Luân, hết thảy chỉ đợi tương lai.
Trong trường hợp đó, mãi cho đến giao thừa, Lâm Thế
Toàn vẫn chưa gửi được bao vàng bạc kia đi, Lục Luân giống như biến mất trên
cõi đời này.
Đêm giao thừa, gia yến tan, Lâm Cẩn Dung một mình một
người gác đêm, ngồi đến nửa đêm nằm xuống, bình minh liền đúng giờ tỉnh lại,
uống canh ngũ vị hương, thưởng tiền, phủ áo choàng ngồi ở phía trước cửa sổ xem
Song Phúc cùng Song Toàn cầm sào trúc treo đồng tiền ở trong cầu hoa cầu phú,
thấy có chút tịch mịch.
Lệ Chi xuất giá vào tháng chạp, liền đi theo Mão Trọng
quản sự trong cửa hàng, chỉ chờ làm quen một chút, sang xuân sẽ đến Giang Nam
thay nàng quản lý sản nghiệp bên kia, nên không thể lúc nào cũng bồi ở bên
người nàng, Phương Trúc rốt cuộc vẫn có khoảng cách với nàng, trừ bỏ chính sự
ra cũng không thân cận, Đậu Nhi thì ít nói, Anh Đào tuổi nhỏ, Quế ma ma cùng
Quế Viên nàng không muốn cùng các nàng nhiều lời, Song Phúc cùng Song Toàn lại
không thể nói rõ. Lâm Cẩn Dung bỗng dưng phát hiện, nàng không tìm thấy người
có thể tâm sự nỗi lòng riêng.