Thế Hôn

Chương 301 : Tin mừng

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Từ tháng giêng, toàn bộ Lục gia đều đắm chìm trong

không khí khẩn trương. Một bên là lo lắng Lục lão ông bị bệnh, một bên là về

thành tích trong kỳ thi của Lục Giam. Lục lão phu nhân hoàn toàn tụng kinh niệm

phật, ngay cả Lâm Ngọc Trân cũng quyết định ăn chay một thời gian, lại cầm rất

nhiều tiền tài đi bố thí cung phụng, chỉ cầu phù hộ. Khang Thị rất biết quan

sát, mặc dù chưa từng ăn chay, nhưng cũng đi theo Lục lão phu nhân hầu hạ thập

phần ân cần, sao chép kinh thư gì đó, biểu hiện thật sự im lặng hiểu chuyện.



Lâm Cẩn Dung là người bình tĩnh nhất, dù sao kết cục

nàng đã sớm biết, Lục Giam không có khả năng thi rớt, ước chừng cũng không có

khả năng làm bài kém. Nàng từ trước sao kinh niệm phật làm việc thiện đã thành

thói quen, cũng không cố ý đi làm, sao kinh niệm phật, bỏ tiền công đức thì có

thể, chính là bảo nàng bỏ ra quá nhiều tiền tài bố thí cung phụng hòa thượng

trong chùa chiền, nàng cũng là không chịu, còn không bằng mua hương liệu thường

dùng đem đến cho tá điền ở thôn trang của nàng, hoặc là bố thí chút đỉnh cho

người nghèo cũng có ý tứ.



Đào thị lúc trước cũng giống như Lâm Ngọc Trân, luôn

thích cầu Phật tổ, vì Bồ Tát bỏ tiền tu sửa, quyên góp tiền công đức các thứ,

sau lại thấy nàng làm như thế, không khỏi nhận thức cũng làm theo nàng, để các

nàng giúp đỡ nhiều người khẩn cấp hơn. Mặc dù không phải cần người bên ngoài cả

ngày xưng hô các nàng là người lương thiện, nhưng thấy bọn họ tươi cười, mẫu tử

hai người trong lòng có thêm cảm giác kiên định thỏa mãn không thể nói rõ.



Cứ như vậy, ngày thản nhiên trôi qua, đông đi xuân

đến, lại là hoa hồng liễu xanh, mưa xuân lâm râm. Lâm Cẩn Dung đầu xuân thu

được thư báo bình an của Lục Giam, tiễn bước phu thê Lệ Chi, tháng hai lại an

bài Quế ma ma tiến đến Thanh châu tặng lễ tròn tháng cho hài tử mới sinh của

Lâm Cẩn Âm, trung tuần lại nhận được thư và quà tặng của Dương Mạt ân cần thăm

hỏi, cuối tháng viết hồi âm lại nhờ Ngô gia đưa cho Dương Mạt cùng một chút quà

quê.



Tháng ba, Lục lão phu nhân đi Bình Tể tự ở đó gần nửa

tháng, hạ tuần trở về, trước cùng Lâm Ngọc Trân thiết yến chiêu đãi nữ quyến

thân gia ở thành Bình châu, sau đó cùng Lâm Ngọc Trân, mang theo Khang Thị lui

tới các phủ, hoặc là ngắm hoa, hoặc là nghe khúc xướng, xem diễn cũng là thản

nhiên tự đắc.



Đảo mắt vào tháng tư, thời tiết từ từ nóng lên, Khang

Thị ẩm thực không tốt, thỉnh đại phu đến khám, phát hiện hoài thai, Lâm Ngọc

Trân ghen ghét vạn phần, thấy Lâm Cẩn Dung còn có vài phần không vừa mắt, lại
Trong Vinh Cảnh cư người đến người đi, chung quanh

tiếng hoan hô cười đùa, đợi đến khi Lâm Cẩn Dung bước vào, đã thấy có vài nữ

quyến bổn gia ngồi bên trong, đang vui mừng nói dỗ Lục lão phu nhân cùng Lâm

Ngọc Trân. Thấy Lâm Cẩn Dung đi vào, lại lôi kéo nàng chúc mừng một phen.



Lâm Cẩn Dung không khỏi cảm khái, cũng không biết

những người này biết tin tức từ đâu, nàng làm thê tử mới biết được, người ta đã

tới cửa chúc mừng. Lâm Ngọc Trân tâm tình tốt, thu liễm thần sắc khó coi, nâng

tay gọi nàng đi qua: “Buổi tối chỉ sợ còn có rất nhiều người muốn tới, mẫu thân

con các nàng khẳng định cũng sẽ đến, nhanh phân phó đi xuống, bảo phòng bếp

chuẩn bị mấy bàn yến hội đãi khách.”



Lâm Cẩn Dung còn có rất nhiều chi tiết muốn hỏi, nhưng

cũng không tiện ở lại, đành phải hành lễ cáo từ, chuẩn bị mọi thứ ở phòng bếp.

Khang Thị hiểu biết, vội vàng cười nói: “Nhị tẩu lúc này tâm không ở đó, còn

không bằng ở lại đây nghe một chút chuyện của Nhị bá, để đệ muội đi an bài là

được rồi.”



Lâm Cẩn Dung cười cười, chấp tay nàng nói: “Muội đến

trước ta, nói vậy so với ta biết hơn nhiều, không bằng hai chúng ta cùng đến

phòng bếp, muội kể lại những điều muội biết, như thế nào?”



Khang Thị mím môi cười, ôn nhu nói: “Đó là tất nhiên.

Nghe nói lần này Nhị bá thụ chức quan bát phẩm.” Nàng rốt cuộc là xuất thân

khác biệt, nói năng rất rành mạch.



“Ai nha, thật sự là chúc mừng Nhị đệ muội.” Khang Thị

còn chưa nói xong, Lã thị liền vẻ mặt tươi cười đi tới, ánh mắt đảo qua bàn tay

hai người đang nắm chặt, rồi lại thản nhiên thu hồi ánh mắt.



“Cùng vui, cùng vui.” Lâm Cẩn Dung hoàn lễ với Lã thị,

ngoái đầu nhìn lại Khang Thị, Khang Thị thoải mái, cũng không có bộ dáng tị

hiềm ở trước mặt Lã thị, không khỏi mỉm cười: “Ta cùng với Tam đệ muội muốn đi

phòng bếp an bài cơm chiều, đang lo bên trong không có ai tiếp đón khách nhân,

may mà Đại tẩu đã tới rồi.”



Lã thị cười gượng một tiếng, để hai người rời đi.